Chàng ngồi đó trọn hai canh giờ.
A Cát nhìn người thanh niên tàn phế đó, rất khâm phục. Rõràng chàng còn rất trẻ vậy mà đã rất có định lực, nghiễm nhiên có thể ngồi bấtđộng trên chiếc ghế đó mấy canh giờ.
Khách trong sảnh đã tản đi gần hết, các tiểu nhị đang lau dọnbàn, quét tước nhà cửa, sắp lại bàn ghế.
Đã tới giờ đóng cửa.
Vốn A Cát sẽ dập tắt lò sưởi trong phòng khách để tiết kiệmthan củi nhưng nàng không làm thế. Nam nhân kia cứ chốc chốc lại ho khan, thânthể dường như rất yếu đuối, nhìn bộ dạng đó thì căn bản không chịu nổi lạnh.
A Cát vẫn luôn từ xa quan sát chàng. Tay phải của chàng vẫnluôn gắng sức vịn vào tay ghế, có thể nhìn ra chàng ngồi cũng không thoải máichút nào.
Nàng lặng lẽ ở lại cùng chàng, qua giờ Tí, lại tới giờ Sửu,trong khách sảnh giờ chỉ còn lại mình chàng. Lúc này đến A Cát cũng đã ngáp ngắnngáp dài rồi.
Nàng bưng cho Mộ Dung Vô Phong một ấm trà, nói: “Khuya lắm rồi,quý khách vẫn chưa đi nghỉ sao?”.
Chàng lắc đầu nói: “Tôi không mệt chút nào”.
“Tôi gọi người đưa ngài lên lầu nhé?”, nàng lại ướm hỏi.
“Tôi không muốn lên lầu”.
“Chẳng lẽ quý khách định ngồi đây thâu đêm?”, nàng kinh ngạchỏi.
“Thê tử của tôi đã ngủ rồi, tôi không muốn đánh thức nàng”,chàng nhẹ giọng đáp.
“Trong này rất lạnh!”
“Bên cạnh tôi có chậu sưởi đây rồi”.
“Nhưng…”, cuối cùng nàng cũng từ bỏ ý định thuyết phục, đưacho chàng một cái chuông dặn: “Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hiep-ky/3279407/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.