Sơn Thủy nhìn người này chằm chằm, lạnh lùng hỏi: “Nơi nàychỉ có một mình các hạ?”. Lúc Sơn Thủy mở miệng nói chuyện, một dải lụa trắng từtrong tay áo Hà Y bay vút ra, cuộn lấy xâu chìa khóa đeo bên hông người trungniên, dải lụa nhẹ nhàng thu về, xâu chìa khóa kêu lên leng keng, người trungniên kia vươn tay ra muốn chụp lấy xâu chìa khóa, Hà Y vội vàng tung ra hai mũiphi tiêu chặn lại. Xâu chìa khóa cuối cùng cũng nhẹ nhàng rơi vào lòng Hà Y.
Nàng đang định ném một hạt “Hoan Tâm vào đèn dầu thì ngườitrung niên kia đã cười lạnh một tiếng, phất ống tay áo một cái, chỉ nghe “vụt vụt”mấy tiếng, tất cả đèn dầu trong phòng đột nhiên tắt ngóm. Bốn phía thoắt cái đãtối om.
Sơn Thủy nói: “Cẩn thận ám khí của hắn, hắn là người mù”.
Hà Y nói: “Tôi sẽ vào đó xem xem, tên mù này để lại chohuynh”.
“Cửa ở bên trái”, Sơn Thủy nói.
“Trước khi đèn tắt tôi đã nhìn thấy rồi.”
Chỉ nghe thấy trong bóng tôi tiếng đao kiếm vang lên bốnphía, có vẻ như Sơn Thủy đã bắt đầu giao thủ với kẻ mù kia. Hà Y thừa lúc hỗnloạn lẻn vào một cánh cửa hẹp khác.
“Két” một tiếng, cánh cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra, một luồngkhông khí ô uế khiến người khác buồn nôn phà vào mặt.
Tối đến mức không nhìn được năm đầu ngón tay của chính mình.
Không khí bên trong mang mùi gần như mùi của thây người phânhủy, tựa như đã tích lại rất nhiều năm, một luồng gió âm u xuyên suốt lùa quahành lang.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hiep-ky/3279400/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.