Tiếng “cọt kẹt” vang lên, cánh cửa đã mở ra.
Hắn nghe thấy giọng một cô gái nói: “Tiểu thư mời ngươi vào, ngươi cứ đi thẳng tới là được.”
Giọng nói vừa nhẹ vừa dứt khoát, mang địch ý rõ ràng.
Thêm nữa, cô ta biết hắn là kẻ mù.
Trong phòng có xông cỏ thơm, cực kỳ ấm áp. Mùi hương trầm nhàn nhạt, lẫn với mùi thuốc phảng phất như có như không.
“Nếu ngươi nghĩ đây là khách sảnh thì nhầm rồi. Đây là phòng khám của tiểu thư.”
Nha đầu nọ đứng sau lưng hắn tiếp thêm một câu.
Hắn lạnh nhạt quay đầu lại nói: “Cô không cần phải nói cho ta những điều ấy.”
… Ý của câu này, hình như là sợ cô ta lắm lời.
Nguyệt Nhi tức tối lườm hắn một cái.
Ngô Du im lặng ngồi trên chiếc ghế mây phòng trong, chầm chậm thưởng trà.
Nàng đăm đăm nhìn người thanh niên dáng người cao lớn, thần thái trầm tĩnh này. Vầng trán anh ta cao đấy, đôi mắt đen láy, ánh mắt mang một sắc thái trống rỗng khó tả, rõ ràng là chẳng thể thấy gì vậy mà dáng vẻ khi nhìn người khác lại chuyên chú đến vậy. Nàng thậm chí có thể cảm nhận được đằng sau đôi mắt ấy ẩn chứa một sức mạnh vô hình, khiến mỗi lần anh ta chăm chú nhìn đều như một con báo đen.
“Là ngươi”, nàng bình tĩnh nói.
“Là tôi”, đối với khẩu âm của người lạ hắn có khả năng nhớ rất kỹ, rất tường tận, thoắt cái đã nhận ra nàng.
“Ngươi chính là Đường Tiềm?”
“Trông tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-hanh-ky/2223762/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.