Giọng nói bá đạo, mang theo nghiêm nghị không thể mạo phạm, lao thẳng về phía Viêm Hạo Thừa, mắt ưng lạnh lùng nhìn bao quát, khi giơ tay nhấcchân cũng để lộ ra hơi thở vương giả.
Anh đã nói, không có ai có thể thay đổi!
"Viêm Dạ Tước, mày thật đáng chết." . Âm thanh giống như truyền ra từtrong Địa ngục, nổ vang trong phòng tiệc, trên tay những người đang ngồi cũng không mấy ai không lấy mạng người, nhưng so với Đường Ngự Phongthì lại kém xa, sát khí nghiêm nghị tựa như mây đen cuốn tới, anh takhông phải là người có kiên nhẫn, Viêm Dạ Tước lần lượt khiêu chiến sựchịu đựng của anh ta, nếu như không phải là cha ngăn, anh ta đã sớm giết chết đối phương.
Trong phòng tiệc hoàn toàn yên tĩnh, người hầu bàn vốn là phục vụ đãlặng lẽ thối lui từ lâu, trong không khí tràn ngập mùi vị làm cho ngườita hít thở không thông, tất cả mọi người khẩn trương nhìn chằm chằm haiphe đang giằng co, nhìn giá thế này, lúc nào cũng có thể bộc phát bắnnhau.
"Đường Ngự Phong, anh muốn tạo phản sao?" Nhân vật nhỏ như vậy, khôngcần Viêm Dạ Tước phải tự mình đối phó, Bôn Lang cầm hai súng trong tay,con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm mi tâm của Đường Ngự Phong, dám nóilời như vậy đối với lão đại, thật không biết chữ "chết" viết như thếnào.
"Tước, đây chính là thuộc hạ mà cậu mang ra ngoài?" Ngoài dự đoán củamọi người Đường Nghiêu không có tức giận, bài học kinh nghiệm nhiều nămnói cho ông ta biết, kích động chỉ có thể khiến mình bỏ mạng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-dung-dua-voi-lua/3171304/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.