Ngày tốt cảnh đẹp như thế, nhưng vào lúc này lại bị phá hư!
Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, khi chính miệng Viêm Dạ Tước nói ra, trừlạnh lẽo chính là bá đạo, thở dài một cái, nói: "Tôi lại không nói muốnđi."
Viêm Dạ Tước không nói gì, nhưng cũng không thu hồi tay đặt trên hôngcô, cho dù cô nói một câu như thế, nhưng đối với anh mà nói, chỉ có níulại mới chính là khẳng định.
Trình Du Nhiên biết anh sẽ không buông, không thể làm gì khác hơn làkhông hề gặng nói thêm nữa, thật ra thì, hôm nay cô vẫn muốn khiếnDaniel nói với cô, lại nhớ tới anh toàn thân đều là vết thương kinhkhủng, mặc dù không biết việc anh trải qua, nhưng trong lòng có chútbuồn buồn vô cớ.
Dưới ánh trăng, đường cong mặt anh phác hoạ dáng vẻ cương nghị quen cócòn có thâm trầm và lạnh lùng, bức chim ưng giương cánh dài từ vai tráiđến tận cần cổ, thu bút hoàn mỹ sau tai bên trái, trông rất sống động,cặp mắt sắc bén ẩn chứa băng tuyết vĩnh vi không đổi, hô hấp phả ra bình ổn.
Trình Du Nhiên nghiêng đầu qua, nhìn anh, nhỏ giọng gọi anh: "Viêm Dạ Tước."
Anh chỉ ừ, lạnh lẽo quen có , nhưng vào giờ khắc này lại hiện ra từng chút dịu dàng.
"Sáu năm trước, anh xảy ra chuyện gì? Tại sao anh bị vết thương nặng như vậy?" Trình Du Nhiên vẫn nhìn anh, hình như muốn tìm ra đáp án từ trênmặt anh, nhưng thủy chung không có bao nhiêu tác dụng, người đàn ôngnày, không thể nào làm cho người ta nhìn ra được tim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-dung-dua-voi-lua/3171175/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.