Chương trước
Chương sau
Nghe Trình Du Nhiên nói, tất cả mọi người đều đứng lên, nhìn chungquanh, tìm kiếm mai phục, nhưng trước sau đều không có phát hiện.

Mà sắc mặt Diehl trở nên tái nhợt, trong lòng ông ta rất rõ ràng, nơinày rõ ràng bị phong bế toàn bộ, không thể thấy được tình huống bênngoài, làm sao có thể biết.

Viêm Dạ Tước hơi giương mắt, mày kiếm khẽ nhíu, xẹt qua một tia sát khí, rơi vào trên mặt Diehl, lạnh lùng nói: "Diehl, tôi cũng có phần đại lễđưa cho ông!"

Anh nói lời này khiến Diehl cả kinh trong lòng, còn chẳng kịp suy tư.

Chợt tập kích đánh thẳng vào, trong nháy mắt cửa khổng lồ mở ra, đồngthời, tiếng súng, tiếng thủy tinh vỡ vụn, thanh âm nện đánh, tiếng kêuthảm thiết.

Tất cả âm thanh từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc mất không tới nửa phút, lại nhanh chóng khôi phục yên tĩnh.

Lúc này, Viêm Dạ Tước mới buông tay ra, Trình Du Nhiên nhìn hướng ngoàicửa, máu tươi tung bay ở giữa không trung, mấy chục người ngã xuống sauđó có vô số bóng đen đứng ở ngoài cửa, súng trường trong tay họ cũng bởi vì trước đó mở quá mức mãnh liệt mà nơi họng súng tản ra khói xanh.

Cô đứng trấn định, thật ra thì, cô đã sớm hiểu đạo lý, dưới tay tướng mạnh không có binh hèn.

"Mẹ kiếp! Đạn cũng chưa lên xong đã kết thúc, thật chẳng thú vị gì cả."Người nói chuyện chính là Bôn Lang mới vừa rồi bị Viêm Dạ Tước bảo ở lại bên ngoài, đưa tay sờ sờ lỗ mũi, khiêng súng đi đến sau lưng lão đại,nói: "Lão đại, làm xong."

Nói xong, Bôn Lang nhíu mày hướng Trình Du Nhiên, cười nói: "Nhờ có côkhông gỡ mũ xuống, nếu không tôi sẽ không nắm tốt tình hình trong tay!"

Kỳ thực cái mũ này không chỉ để cho cô tìm hiểu tình huống, cũng khiếnngười bên ngoài tinh tường hiểu rõ tình huống chung quanh, dưới đột kích đó, mới sẽ không đả thương người khác.

Trình Du Nhiên nghe nói, mới bừng tỉnh hiểu ra, Lâm nhìn hướng Bôn Lang, lúc này mới thấy rõ người mang mũ lưỡi trai bên cạnh, trên mặt rõ ràngxuất hiện kinh ngạc.

Lúc này, Viêm Dạ Tước bỗng nhiên đứng dậy, hai tay chống trên mặt bàn,giống như vương giả bất bại, khí thế kiêu căng khuếch tán quanh thân,lời nói mang theo lạnh lẽo: "Hôm nay là ân oán giữa tôi và Diehl, cóngười nào muốn nhúng tay không?"

Giọng nói âm trầm giống như uy hiếp vô hình, lúc này, ai dám đứng ra thì đối nghịch với Viêm Dạ Tước.

Lãnh Triệt cười tà mị, thân thể nghiêng về phía sau, nói: "Tước, cần gìbực bội thế, không phải là về sau Năm gia tộc lớn sẽ biến thành Tứ giatộc thôi ư, chuyện nhỏ, anh nói một tiếng là tốt rồi."

"Tước, chẳng lẽ chuyện này không có chỗ thương lượng nữa à?" Morgan hỏi lần nữa, nhưng trong lòng ông ta đã có đáp án.

Vậy mà, vừa lúc đó, Diehl thừa dịp mọi người không chú ý, lặng lẽ lui về phía sau mấy bước, trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, cười ha hả, phá vỡchân trời.

Ông ta tiếp tục lui về phía sau mấy bước, tay trong nháy mắt đưa ra nắm lấy chốt mở màu đỏ.

Chợt, cửa sổ bốn phía nhanh chóng đóng sập, ông ta nhìn bọn anh, nói: "Chớ tìm, ngoại trừ tôi ra, không có ai biết mở."

"Diehl, lời này của ông là có ý gì." Morgan tức giận hỏi.

Diehl không có trả lời ông ta, ánh mắt nhìn Viêm Dạ Tước, "Hôm nay tôicũng sắp chết, cho Viêm Dạ Tước chôn theo vậy là đủ rồi, ha ha ——"

Ông ta cười điên cuồng, Viêm Dạ Tước thủy chung trầm mặc, nhưng Trình Du Nhiên lại không nhịn được, nhíu nhíu mày, hỏi: "Ông muốn thế nào cứviệc nói thẳng!"

"Trong lòng Viêm Dạ Tước dĩ nhiên hiểu, đúng rồi, tao còn có chuyện muốn nói cho mày, nếu chúng ta đều không ra được, sợ rằng Viêm bang. . . . . ." Lời của ông ta còn chưa nói xong, đột nhiên không nói nổi một hơi,nắm thật chặt cổ, dáng vẻ rất khổ sở.

Trong lòng Trình Du Nhiên rất rõ ràng, nếu ông ta có chuyện gì, sợ rằngbọn họ cũng không ra được, tiến lên trước mặt, nói: "Muốn sống thì đừngđộng!"

Ở chỗ này không có dụng cụ y học, cô chỉ có thể sử dụng cách bắt mạchcủa Đông y, khi đụng phải mạch đập của ông ta thì cô mới hiểu được, vừanãy chứng kiến sắc mặt ông ta không tốt, thì ra là trúng độc.

"Ông ta trúng độc mãn tính, sợ rằng. . . . . ."

"Cứu cứu tôi, cứu cứu tôi." Diehl nghe cô nói xong, sắc mặt khổ sở táinhợt trong nháy mắt, bình thường ông ta vẫn luôn cẩn thận, không thể nào có ai hạ độc, thế nhưng ông ta biết, còn đau đớn nữa, tính mạng của ông ta cũng không dài, người này tùy tiện bắt mạch là có thể nhìn ra, cônhất định có thể cứu mình.

Quả nhiên, Trình Du Nhiên lấy một túi kim từ trong túi bày ra, đây là đồ cô tùy ý cầm theo trong hòm thuốc, không ngờ lúc này có chút công dụng, rút ra mấy cây châm, cắm ở trước ngực ông ta, nỗi khổ sở của ông ta lập tức giảm bớt.

Ông ta cho là người này sẽ cứu mình, nhưng Trình Du Nhiên lại đứng lên,cũng không có ghim kim, mắt nhìn xuống ông ta, nói: "Cái này chỉ có thểtạm thời làm ông giảm bớt khổ sở, nếu tôi không trị liệu cho ông, sợrằng ông không chống đỡ nổi năm phút đồng hồ."

Dù thiết kế cái bẫy này, ông ta cũng không nghĩ mình sẽ chết, song hiệntại sinh mạng chỉ có năm phút đồng hồ, ông ta liền hốt hoảng túm lấy tay Trình Du Nhiên, nói: "Cô cứu cứu tôi."

Trình Du Nhiên rút tay ra, chậm rãi nói: "Theo quy định của tôi ở chợđen, cứu ông cần phải có đồ trao đổi, nếu không thì không cần nói."

Người ở chỗ này dĩ nhiên từng nghe qua quy định chợ đen, đây là điềukiện tiên quyết để Vua Y chợ đen tiến hành giải phẫu, chẳng lẽ cô chínhlà Vua Y, không đúng, bọn họ đều nghe nói Vua Y là nam, hơn nữa còn làTây y, cô gái này rõ ràng chính là một Đông y.

Chẳng cần biết cô là ai, chỉ cần có thể cứu mình, ông ta sẽ thử một lần, "Cô muốn cái gì?"

"Mở cửa." Trình Du Nhiên nói không nhanh không chậm.

"Ha ha, vị tiểu thư này, cô nghĩ quá ngây thơ rồi, cô có biết hay không, hiện tại cô không cứu tôi, hai phút, các người cũng sẽ chết!" Diehlcũng không ngu, ông ta rõ ràng, chỉ cần mở cánh cửa này ra, kết quả củaông ta càng thê thảm.

Ngay tại lúc ông ta vừa nói xong, bùm bùm hai tiếng, đèn trên nóc nổ sập trong nháy mắt, khói mù từ trong đó tràn ra, cách bóng đèn gần trongnháy mắt, sắc mặt vệ sỹ biến thành màu tím, đôi tay bóp chặt cổ, khóchịu lăn lộn trên mặt đất, độc từ trong tràn ra thời gian tử vong hoàntoàn không cần đến mười giây đồng hồ.

"Ha ha, nhìn thấy không? Nếu bây giờ cô cứu tôi, có lẽ tôi còn có thểnói cho cô biết lối ra!" Giọng Diehl trầm thấp, ông ta tính toán thờigian một chút, chỉ cần cô gái này có thể cứu mình, ông ta còn đủ thờigian rời đi.

Vậy mà lần này ông ta nghĩ lầm rồi, Trình Du Nhiên nắm khăn trải bànlên, thả vào trong hồ cá thấm ướt, đang muốn cất bước nhảy lên mặt bàn,mọi người đều bị cử động nguy hiểm của cô làm cho ngơ ngẩn.

Lúc này, một cánh tay nhanh hơn một bước bắt được cánh tay cô, "Giao cho tôi!"

Thân hình Viêm Dạ Tước cao lớn xuất hiện bên cạnh Trình Du Nhiên, túmlấy cô đang muốn nhảy lên bàn, ngưng mắt nhìn cô, kiên quyết không người nào có thể địch.

"Anh ——"

Viêm Dạ Tước không đợi Trình Du Nhiên nói, đoạt lấy vải ướt trong taycô, nhanh chóng nhảy lên mặt bàn, ngừng thở, thủ pháp linh hoạt bao chặt nơi phát ra khói mù, ngay sau đó nhảy về trên đất, lúc này, Trình DuNhiên xoay người, hướng Diehl nói: "Ông uống thuốc giải, năm phút saucửa này sẽ mở ra, ông có thể sống đi ra ngoài."

Thời điểm Trình Du Nhiên bắt mạch cho ông ta, còn có thể nhìn ra mộthiện tượng mạch kỳ lạ khác, liền đoán được cửa ra vào ông ta gây nên,phải là cái này.

Mặt Diehl ngớ ra, chỉ thấy Trình Du Nhiên cười cười, nói: "Nhưng tôiquên nói cho ông biết, làm một bác sĩ, tôi rõ ràng hơn ông, nước tronghồ cá chứa đạm, lân, kali, hoàn toàn có thể tạm thời hóa giải loại chấtđộc này, trong vòng mười phút chắc sẽ không khuếch tán, nhưng mạng ôngsẽ không chờ đến mười phút!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.