"Tiểu Nặc, mở cửa xe, ngồi yên!"
"Dạ!" Động tác của Tiểu Nặc cũng hết sức nhanh nhẹn, mở cửa xe ra, sauđó lui về vị trí của mình, Trình Du Nhiên hô to một tiếng: "Lên xe!"
Viêm Dạ Tước thấy cửa xe lại mở ra, chứng kiến Trình Du Nhiên ngồi ở vịtrí ghế lái, thấy cặp mắt cô trợn lên nhìn chằm chằm phía trước, lập tức lạnh giọng ra lệnh: "Lên xe một lượt!"
Vài tên thuộc hạ yểm hộ Viêm Dạ Tước lên xe, Phi Ưng cũng nhanh chóngtrở về đến chỗ cạnh tài xế, "Lão đại, thương thế của anh ——"
"Căn dặn làm yểm trợ, cùng nhau xông ra." Viêm Dạ Tước lạnh giọng cắtđứt lời Phi Ưng, đưa tay ngang qua ghế dựa phủ trên đầu Trình Du Nhiên,trầm giọng nói: "Chuyên tâm lái."
Ba chữ này nghe giống như anh tin tưởng cô, Trình Du Nhiên lạnh mắt nhìn phía trước, chuyên chú giống như là tiến vào phòng giải phẫu, nhẹ nhàng khạc ra: "Biết, giúp tôi chăm sóc tốt cho Tiểu Nặc."
Dứt lời, đưa tay thuần thục chuyển tay lái, chân phải chợt giẫm, giatăng chân ga, bánh sau xoay tròn như tốc độ ánh sáng, cọ sát lên mặt đất ra bụi mù, xe khéo léo lượn vòng.
Két một tiếng, xe như súng phát ra đạn, trong nháy mắt hướng xe hàng vàmặt tường, chỉ có thể dùng một nửa không gian sườn xe bắn tới.
Phi Ưng mở to mắt, vị trí trước mắt quá nhỏ, như vậy không được, chẳng lẽ cô muốn đi lên?
"Cô ——" "Câm miệng!" Lời nói cũng chưa nói ra đã bị quát lớn.
Trình Du Nhiên không thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-dung-dua-voi-lua/3171087/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.