Chương trước
Chương sau
Xe jeep ngừng lại ở cửa tiệc rượu, động tác của Tần Viễn lanh lẹ nhảy xuống xe, giữa eo treo súng, xoay người lễ phép nói với người ngồi sau xe: "Kim gia, mời."
Lục gia nhìn Tần Viễn dẫn người tiến vào, cười nói: "Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền đến, Tử Duệ, tới đây, cha giới thiệu với con."
Lúc này Tần Tử Duệ mới buông Trình Du Nhiên ra, hướng A Tạp cho một ánh mắt, chỉ thấy A Tạp nhanh chóng đi tới bên cạnh Trình Du Nhiên, sau đó, anh ta mới đi về phía trước.
"Lão Kim, thật mong mỏi ông đấy!" Lục gia hào khí tiến tới đón, hai người bắt tay, "Con tôi, Lục Hạo, con nuôi của tôi, Tần Tử Duệ."
Kim Vạn nhìn người phía sau Lục Tường một chút, cười nói: "Ông thật đúng là hưởng phúc, có mấy con trai siêu quần bạt tụy*."
* Nổi bật, nổi tiếng.
"Lão Kim, lời này ông nói có thể lầm rồi, hưởng phúc, là chuyện của tất cả chúng ta, lần này nếu không có ông, chúng tôi làm sao có thể làm lớn như vậy, đến đây, chúng ta nhất định phải uống một ly!" Lục Tường nhận lấy hai ly rượu thuộc hạ đưa tới, đưa một ly cho Kim Vạn, nói.
Kim Vạn ngửa đầu uống một hớp, đang muốn buông ly xuống, thời điểm muốn nói chuyện, chợt nhìn thấy một bóng người, sắc mặt trầm xuống, "Cô gái kia. . . . . ."
Trình Du Nhiên dường như cũng thấy rõ người đàn ông trung niên xưng là Kim gia, đây cũng không phải lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, lần trước là ở căn cứ Tam Giác Vàng, mặc dù chỉ nhìn thoáng một cái, nhưng cô lại nhớ rõ, đó không phải là người Viêm bang sao? Chẳng lẽ ông ta chính là nội gián đó?
Khẳng định ông ta cũng nhận ra cô, thôi xong, lần này cô thật là đi vào ngõ cụt rồi.
"Tại sao cô gái kia lại ở chỗ này?" Kim Vạn đi tới phía Trình Du Nhiên, sắc mặt càng lạnh, ông ta nhớ cô gái này, là người bên cạnh Viêm Dạ Tước, cô ta ở chỗ này, tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Lục Tường nhìn sắc mặt Kim Vạn biến chuyển, lập tức nhìn về phía cô gái vừa rồi vốn không để ở trong lòng, "Lão Kim, làm sao vậy?"
"Cô ta là người của Viêm bang!"
Lời này vừa dứt, vài chục đầu súng máy đồng thời chỉ vào đầu Trình Du Nhiên, sắc mặt mọi người âm trầm, giống như là thấy kẻ thù, khiến cho Trình Du Nhiên sợ hết hồn, cô lớn thế này cũng chưa từng thử bị nhiều súng chỉ vào như thế, nếu bọn họ đồng thời nổ súng, đầu cô sẽ nở hoa, trời ạ, nghĩ tới đây, cô có chút hoảng hốt.
"Cô gái này là bác sỹ Viêm Dạ Tước mang tới phủ Chiang Rai, chính cô ta chữa bệnh cho lão Văn, cô ta ở chỗ này nhất định có mục đích!" Kim Vạn luôn cho là đàn bà không có triển vọng gì, sẽ không bởi vì một ả đàn bà mà có phản ứng lớn thế, nhưng lần này không giống, ông ta biết rõ, xuất hiện bên cạnh Viêm Dạ Tước luôn luôn không có đàn bà, cô ta là người đầu tiên, nguyên nhân gì ông ta cũng không rõ ràng lắm, nhưng ông ta có thể khẳng định, cô ta tuyệt đối là kẻ nguy hiểm.
Gì mà cô là người Viêm bang, chạy đi chữa bệnh cho lão Văn, cái gì mà cô tới đây có mục đích, Trình Du Nhiên cô còn thật là oan uổng hơn so với họ đậu, cô chỉ là một bác sỹ nhỏ ở chợ đen, hoàn toàn chẳng có quan hệ nào với Viêm bang, nếu không phải Viêm Dạ Tước ép buộc cô, cô sẽ đi nước Thái? Không đi nước Thái, cô có thể bị người đàn ông tà ác đó bắt đến cái đảo chó má không biết tên này không, rõ là. . . . . .
Tuy nhiên cùng lúc đó, bên eo cô bị gắt gao ngăn lại, Tần Tử Duệ bước nhanh đi thẳng tới đây, trầm giọng nói hướng bọn họ: "Cô ấy là cô gái con muốn, Lục gia, cô ấy được con mang theo tới đảo, chẳng lẽ con cũng là người Viêm bang ư?"
Giống như là tuyên bố quyền sở hữu, thái độ không có vẻ tà ác, giọng nói cường thế mà bá đạo, mắt lạnh quét qua những anh em đang giơ súng, chỉ thấy tay cầm súng của bọn họ hơi chần chờ.
"Tử Duệ, dù sao đó cũng chỉ là một phụ nữ, cần gì đả thương hòa khí anh em?" Trên mặt Lục Hạo mang nụ cười, chỉ vào những cô gái trước mặt nói: "Chú muốn phụ nữ, đại ca anh cho chú một trăm, nhưng cô gái này lai lịch không rõ, không thể lưu!"
Nói xong, sắc mặt anh ta trầm xuống, đem súng lên cò, chỉ hướng huyệt thái dương của Trình Du Nhiên, tay Tần Tử Duệ nắm lấy nòng súng, vừa muốn nói chuyện, âm thanh trong trẻo của Trình Du Nhiên vang lên.
"Người nào nói tôi lai lịch không rõ!" Trình Du Nhiên quay đầu, dùng cái trán chĩa vào đầu súng, nói: "Tôi chính là bác sỹ chợ đen, bị người ta bắt tới nơi này, làm sao lại không giải thích được thành người Viêm bang, nếu như muốn nói người Viêm bang, vậy vị Kim gia này không phải à? Các người đảm bảo ông ta xuất hiện ở nơi này không có mục khác?"
Trình Du Nhiên chỉ vào Kim Vạn, hừ, ông ta mới là nội gián, có thể bán Viêm bang, tại sao không thể bán bọn họ.
"Bác sỹ chợ đen?" Lục gia nhìn Trình Du Nhiên một lát, hình như không tin tưởng lời cô rằng cô là bác sỹ chợ đen.
Tần Tử Duệ nhìn Trình Du Nhiên một chút, mở miệng nói: "Con có thể chứng minh lời cô ấy nói, cô ấy là ‘Vua Y’ trong chợ đen tiếng tăm lừng lẫy mấy năm nay, Lục gia, bốn năm trước, cha phẫu thuật, chính là cô ấy làm cho cha."
"Nhị ca, anh nói cô ấy chính là ‘Vua Y’ vóc dáng thấp đeo mắt kính gọng đen?" Tần Vi hỏi có chút kinh ngạc.
Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, cô vẫn không biết ăn mặc như thế còn bị người ta lấy cái tên này, dĩ nhiên, mấy năm nay cô nhận nhiều đơn buôn bán, có vài người lai lịch không rõ, cô nào có tâm tư nhớ những người này, không trách được lúc cô nhìn thương thế ở mắt Lục gia đã cảm thấy có chút cảm giác quen thuộc.
Song năm đó cô không chỉ làm giải phẫu cho Lục gia, còn cứu Tần Tử Duệ, năm đó tiểu tử thân chịu trọng thương một mang theo mặt nạ, một đường hộ tống bệnh nhân đến chỗ cô, lúc ấy cô nhìn không đành lòng, liền tặng kèm thêm một giải phẫu, lúc ấy tên tiểu tử kia mang theo mặt nạ, thế nào cũng không chịu lấy xuống, chẳng lẽ anh ta chính là. . . . . .
Trình Du Nhiên nhìn về phía Tần Tử Duệ, cô chính là người bốn năm trước tốt bụng tặng người đàn ông trước mắt một ơn, thế giới này, thật đúng là không phải nhỏ bình thường.
Khóe miệng Tần Tử Duệ khẽ nâng lên, bộ dạng lúc ấy là không cam lòng không tình nguyện làm giải phẫu cho mình, anh khắc sâu ở trong lòng, ở lúc giải phẫu kết thúc, cô rời đi, anh chạy đuổi theo, lại thấy cô cởi tóc ngắn cùng kính mắt xuống, mình cũng bị khiếp sợ, hóa ra "Vua Y" trong truyền thuyết chợ đen lại là con gái, còn là một cô gái xinh đẹp.
"Cũng biết ‘Vua Y’ chợ đen chỉ thu tiền làm việc, cô ấy xuất hiện ở nước Thái, cũng không phải là chuyện kỳ quái gì." Tần Tử Duệ nắm chặt tay, từ khi đó trở đi, anh cũng đã nói, nếu có một ngày như vậy, để cô trở thành người phụ nữ của mình, cho nên, nhiều năm qua, anh mới ở trước mặt bọn họ, thoạt nhìn là không gần nữ sắc, "Cô ấy không chỉ là người phụ nữ của tôi, còn từng cứu mạng tôi, hôm nay ai muốn động cô ấy, cũng đừng trách tôi không khách khí!"
"Nhị ca, em giúp anh!" Tần Vi khiêng súng máy, chẳng lẽ nhị ca có một mình, lại nói, nếu như không có cô gái này, nói không chừng anh trai anh ta đã sớm mất mạng.
Lúc này, sắc mặt Lục gia vừa rồi còn chìm xuống bỗng phát ra tiếng cười, "Thì ra vị này chính là Vua Y năm đó giải phẫu cho tôi, thật là thất kính thất kính, được rồi, được rồi, tất cả mọi người để súng xuống, nên làm cái gì thì làm cái đó, lão Kim, chuyện này kết thúc tại đây, đi đi, chúng ta đi uống rượu."
Nói xong, ông ta nhìn Kim Vạn đi tới hướng chủ bàn, chuyện này kết thúc dưới một câu nói của ông ta, dù sao, Lục gia cũng rõ ràng, mạng của mình có thể còn, cũng là nhờ giải phẫu năm đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.