Edit: Meimoko 
________ 
Nhận bó hoa bách hợp của Hải Uy, Tiểu Ngưng giật mình mà há hốc miệng, tròng mắt thanh tịnh hiện lên sự yêu thích vô bờ. 
Cúi đầu xuống, đem gò má vùi vào trong hoa, cô khẽ hấp thụ mùi hương của bách hợp, cái mũi hơi vểnh lên đáng yêu nhăn lại :  ‘‘ Oa….Rất thơm ! Em làm chị Ngưng vui quá đấy! Chị lớn như vậy rồi nhưng đây lần đầu tiên có người tặng hoa cho chị !’’ 
A, nói như vậy cũng không đúng, Chu Thích cũng có tặng hoa cho mình, chỉ có điều khi đó mình vẫn là Bạch Phương Úc. 
Hải Uy giật mình nhìn Lục Giai Ngưng, không tin hỏi :  ‘‘ Không phải chứ, chị Ngưng ? Anh Hạo thì sao ? Chẳng lẽ anh ấy chưa từng tặng hoa cho chị ?’’ 
Chữ ‘Hạo’ này vừa mới phát ra, mặt Tiểu Ngưng trong phút chốc đen lại khó coi : ‘‘Đừng có nhắc đến người này ! Hiện tại chị không muốn nghĩ đến hắn ta !’’ 
‘‘ Vì sao ?’’ Hải Uy nhíu mày hỏi. Chẳng lẽ hai người bọn họ giận nhau ? 
Tiểu Ngưng nhìn vào đóa hoa bách hợp màu trắng, đầu ngón tay sờ nhẹ trên phiềm lá màu xanh : ‘‘ Không vì cái gì cả ! Chỉ đơn giản là không muốn nghĩ đến thôi !’’ 
Loại chuyện này làm sao có thể mở miệng nói ra được! Chẳng lẽ lại nói hắn ta chơi đùa với người phụ nữ khác hay sao? Không, cô sẽ không nói,cũng không hỏi gì Hải Uy. 
Hải Uy nhếch môi, đúng lúc hắn cũng không muốn nhắc đến anh Hạo. Sauđó, hắn nói mấy chuyện vui vui, làm cho Tiểu Ngưng ngồi bên cứ che miệng cười vui vẻ không ngừng…. 
Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại vang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-doc-than-tuoi-18/1252823/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.