Edit: Meimoko______-
Lương Bân đau lòng, không muốn nói tiếp: “Nếu như Nhị Nhị là con trai, không phải con gái, thì cho dù có nói gì đi chăng nữa tôi cũng không trả nó lại cho anh đâu!”
Nuôi dưỡng Nhị Nhị suốt tám năm, nghe Nhị Nhị gọi tiếng ‘ba’ suốt tám năm, theo từng bước chân chập chững đầu tiên đến những bước nhảy trênsân khấu của cô bé, mỗi ngày đều không quản nắng mưa đưa Nhị Nhị đếnnhững lớp học đàn để mong cô bé được tham gia những giải đấu lớn, đạtđược thành công, theo tử những tiếng gọi ba đầu tiên của cô bé đến khicô bé biết nhận thức, biết đưa những món ăn ngon đến miệng của người làm ba như anh….. Tám năm này, từng chuyện cũ cứ hiện lên trong đầu LươngBân khiến cho anh đường đường là một người đàn ông trưởng thành khôngnhịn được mà rơi nước mắt.
Từ nay, một đứa trẻ đáng yêu như vậy không còn là con gái của anh nữa, phải nói lời tạm biệt với người cha này!
Nhìn Lương Bân như vậy, Đường Hạo ngoài cảm kích thì thật sự khôngbiết nên nói gì. Giờ phút này, hắn mới biết Lương Bân là một người tốtnhư thế nào, chẳng trách Tiểu Ngưng vẫn luôn tôn trọng và bảo vệ cho anh ta.
“ Anh Lương, từ nay về sau xinh cho phép tôi được gọi anh như vậy! Cảm ơn anh, cám ơn!” Hắn đã nhận định người trước mắt giống như anh cả của hắn, “ Mặc kệ sau này có như thế nào, Nhị Nhị cũng đều là con gái của anh, gọi anh bằng ‘ba’!”
“Cám ơn! Cám ơn!” Lương Bân lau nước mắt trên mặt: “
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-doc-than-tuoi-18/1252768/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.