“ Ba, ba nói cô ấy là mẹ của con ư? Thật là mẹ sao ạ?” Dương Dương nhìn người đang hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường, hai mắt nó tràn đầy nước mắt.
Đường Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa con trai, đưa tay lên lau đi nước mắt cho nó, nói: “Con có phải là con của ba không vậy? Sao tính cách chẳng giống ba chút nào! Lúc ba còn bé cũng không có khóc nhè như con. Dương Dương, con đã là học sinh lớp hai rồi, sao vẫn giống như trẻ con vậy?”
Lúc trước, Thượng Quan Lăng Kiệt đã xác mình: đầu Bạch Phương Úc đã từng bị tổn thương, trong não vẫn còn một khối máu đông, khả năng bị mất trí nhớ là hoàn toàn có thể.
Dương Dương nghe lời ba mình nói mà đỏ mặt, nhưng vẫn tựa ở trong ngực của ba mà khóc: “Con không muốn khóc nhưng nước mắt cứ rơi ra. Về sau sẽ không khóc nhé nữa!”
“ Con càng ngày càng giống mẹ con!” Không phải nói con trai thì giống ba của nó sao? Tại sao tính cách của Dương Dương lại giống mẹ nó nhiều hơn? A- Cũng không sao! Từ nay về sau Tiểu Ngưng sẽ còn sinh cho hắn thêm nhiều bảo bối nữa cơ mà. Chỉ có điều, trước mắt cần phải giải đáp hết thảy bí ẩn. Cô có phục hồi trí nhớ hay không cũng không quan trọng, quan trọng cô là vợ của hắn, là mẹ của con hắn. Nhưng, hắn phải điều tra ra kẻ nào lại đem cô ẩn dấu suốt cả một năm vừa qua.
Vừa nghĩ đến việc, nếu không phải cô trở về Đài Loan, nếu hai người không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-doc-than-tuoi-18/1252753/chuong-294.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.