Tiểu Ngưng nức nở ngồi trên ghế đợi Đường Hạo. Trong lòng cô đang cực kì sợ hãi.
Lúc trước, cảnh sát đã thẩm vấn Trần A Tam. Họ nói hắn đã khai rằng khônghề cùng cô có giao dịch bất hợp pháp nào. Cảnh sát cũng đã tiến hànhkiểm tra lại. Còn về chuyện tình cảm, hắn không nói rõ chi tiết. Cô biết rõ mình chưa bao giờ gặp tên này, mà hắn, không phải là người rõ nhấthay sao?
Sau đó, cảnh sát tiến hành xét nghiệm náu cho cô, xácđịnh cô không hề sử dụng thuốc phiện hay ma túy. Điều cô quan tâm nhấthiện nay chính là liệu bản thân cô có bị người đàn ông kia xâm phạm haykhông?
Nếu có, Tiểu Ngưng chỉ muốn đâm đầu chết đi cho rồi! Cô quá ngu! Quá đần!
Kích động, Tiểu Ngưng giơ tay đập liên tiếp vào đầu mình. Hai mắt cô sửngđỏ, nước mắt thì không ngừng rơi. Hối hận hoang mang cực độ, tự mắngchính mình: Lục Giai Ngưng, thật đáng đời mày! Ai bảo mày ngu ngốc đếnvậy, bị người ta lừa. Mày vẫn không muốn ở bên canh anh ấy, muốn bỏ đicơ mà? Nhưng cuối cùng lại mong đợi anh ấy đến cứu mày sao?
Khicảnh sát muốn khởi tố vụ án, buộc tội cô tàng trữ và buôn bán thuốcphiện, cô đã rất sợ hãi. Và chính lúc đó, cô biết chỉ hắn mới cứu đượccô.
Đường Hạo mặt mày tái nhợt đi vào trong cục cảnh sát. Hắnnhìn người phụ nữ đang khóc nức nở trên băng ghế, gân xanh trên tráncàng nổi rõ.
Cúi đầu, Tiểu Ngưng cảm giác cả người đang bị hàn ý lãnh khốc bao phủ. Ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, cô nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-doc-than-tuoi-18/1252676/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.