“Chó? Chó nào chứ?” Hải Uy ngơ ngẩn, khó hiểu nghi hoặc nhìn cô.
“Trong nhà này không phải có một con chó lai màu vàng sao?” Tiểu Ngưng nhăn lông mày lại, tiến lên một bước hấp tấp hỏi.
“Không có! Tôi ở đây 4 năm rồi mà có thấy con chó nào đâu! Ngưng, sao chị lại hỏi vậy?” Hải Uy tò mà nhìn cô, ánh mắt như đang nghiền ngẫm điều gìđó.
“A! Không có gì! Chỉ là tùy tiện hỏi thế thôi!” Tiểu Ngưngcười yếu ớt, lắc đầu, trong ngực thì lại đau xót, ánh mắt chuyển tầmnhìn về phương xa. Hắn sẽ không cần một con chó ở bên, ở bên cạnh đã cóquá nhiều người quan tâm hắn rồi. Là cô nhiều chuyện, con chó nhỏ kia có lẽ đã bị hắn ném đi đâu đó rồi.
Nghĩ đến con chó đó đã chết hoặc lang thang ngoài đường, Tiểu Ngưng nhịn không được mà càng cảm thấy đau lòng. Con chó kia dễ thương lại biết điều, giống như một đứa trẻ. Nóngoan ngoãn để cô dẫn về đây. Bây giờ, chỉ cần nghĩ đến nó bị bỏ đóichết ngoài đường kia là cô lại thấy tim mình đau tê tái.
“ChịNgưng! Chẳng lẽ trước kia chị đã từng ở đây hay sao?” Nửa ngày khôngthấy cô trả lời, Hải Uy khua khua tay trước mặt Tiểu Ngưng để thu hút sự chú ý của cô.
Một lúc lâu sau, Tiểu Ngưng mới hồi phục tinh thần, xấu hổ cười nói: “Thật có lỗi! Vừa rồi thất thần quá!”
“Cùng một thiếu niên tiêu sái như tôi đây nói chuyện, thế mà chị cũng thấtthần! Thật sự chẳng để cho tôi chút mặt mũi nào!” Hải Uy nửa tức giận,nửa trêu ghẹo, mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-doc-than-tuoi-18/1252662/chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.