Đường Hạo nhìn thẳng vào Tiểu Ngưng. Một lúc sau, thấy cô không nhìn hắn lấy một cái, cánh tay hắn duỗi ra, ôm lấy cô vào lòng mình.Cô ngã vào lồng ngực hắn, rất đau, nhưng không kêu lên thành tiếng, chỉ giãy dụa muốn né tránh hắn: “Anh sao vậy?”Chiếc mũ giấy vì động tác vừa rồi mà trượt xuống, để lộ không ít những vết bẩn nhỏ trên khuôn mặt của cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn lấm bùn đất.Nhìn cô như vậy, Đường Hạo không nhịn được cười. Nhưng nghĩ đến lúc trước Hải Uy cũng được nhìn thấy bộ dạng này của cô, hắn cảm thấy khó chịu, coi thường thái độ đó. Trong lòng không thoải mái, nhấn chìm hoàn toàn ý cười.“Chuyện gì? Cô không thấy tôi trở về hay sao?” Đường Hạo giật luôn chiếc mũ giấy xuống. Bộ dạng hiện tại của cô khiến hắn cảm thấy mất hứng.Tiểu Ngưng mạnh mẽ đẩy hai tay của hắn ra, cầm chiếc bay sắt, đi đến một bên. Thanh âm ôn hòa, không chút cảm xúc: “Mừng anh trở về!”“Nhìn tôi khác với hỏi thăm tôi! Cô nghĩ rằng, tôi và cô là không khí sao?” Đường Hạo giật lấy cái bay trong tay cô, ném qua một bên, đôi co.Nhìn bộ dạng bá đạo của hắn, Tiểu Ngưng quyết định rời đi Bước ra khỏi bồn hoa, cô chuẩn bị đi về phòng. Hắn thích đứng nơi cỏ mọc tùm lum này thì cô tặng lại cho hắn vậy!Nhìn bộ dạng phong phanh của cô, Đường Hạo chỉ mất có ba bước là bắt kịp. Giữ chặt lấy bả vai rồi xoay người cô lại, ép cô phải nhìn hắn: “Bây giờ cô đang tỏ thái độ gì, hả?”Tiểu Ngưng nhìn hắn, đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-doc-than-tuoi-18/1252631/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.