Đường Hạo muốn trực tiếp nói với cô nhóc đang khóc ầm ĩ kia: nếu muốn có mẹ thì chú sẽ giúp ba của cháu tìm một “mẹ “cho cháu, nhưng tuyệt đối không phải là mẹ của Dương Dương được.
Nhưng hắn là người lớn, sao có thể nói như vậy với một đứa trẻ. Cho nên trước mắt chỉ có thể chịu đựng mà cô gắng dỗ dành hai đứa trẻ nín khóc.
“Dương Dương không thể để cô bé khóc. Con có nhiệm vụ là dỗ cho cô bé nín đi!” Đường Hạo truyền đạt ý nghĩ một cách bá đạo, đồng thời cũng lái xe đến một cửa hàng Humbuger, coi mọi chuyện như không.
Dương Dương cố nén giận nhìn ba của nó. Cô bé kia muốn cướp mẹ nó đi, ba nó còn khuyên nó đi dỗ dành, vậy nó phải nói gì đây? Chẳng nhẽ lại nói rẳng: “Nhị Nhị đừng khóc! Anh đem mẹ nhường cho em có chịu không” sao?
Không được! Nó nói không nên lời, tuyệt đối nó không chia sẻ mẹ với ai.
Dương Dương lặng lẽ không lên tiếng nhìn mẹ, rồi lại nhìn Nhị Nhị đang thui thủi trong một góc kia. Hốc mắt cô bé đỏ bừng, thầm quầng lại hệt như con gấu trúc bé nhỏ. Nhưng, người nhìn vào không hề cảm thấy đáng yêu mà ngược lại, trong lòng dấy lên một cảm giác thật chua xót.
Bất quá, dù chỉ lướt nhìn qua cô bé như vậy cũng, Đường Hạo cũng bớt đi vài phần phiền chán, thêm vài phần thương tiếc đối với cô bé.
Đúng là một đứa bé vừa mới mất đi mẹ khiến người ta có phần đồng cảm.
Cho nên hắn không có dùng bộ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-doc-than-tuoi-18/1252602/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.