Trên khuôn mặt điển trai của Đường Hạo không hiện lên dù chỉ là một chút thương hại, hắn lạnh lùng mở cửa xe, định rời khỏi.
Tiểu Ngưng thấy thế, bất chấp đau đớn trên người, chật vật đứng lên từ đống bùn nước, toàn thân phủ một tầng nước đen ngòm, bàn tay đầy bùn bẩn kia lập tức ngăn chặn ở trước cửa xe, cô không thể để hắn đi dễ dàng như vậy.
Cô từ từ ngồi xổm xuống trước thân hình cao lớn của hắn, còn hắn, nhìn vô hồn vào khuôn mặt đầy bùn bẩn của cô, tự cô cũng biết bây giờ mình thê thảm như thế nào, chỉ có cô mới hiểu bản thân mình bất đắc dĩ dù có phải quỳ gối trước mặt hắn, cô cũng cam lòng. Cô chỉ cần không mất đi đứa con của mình là được.Cô phải van xin hắn: “Đường Hạo, tôi xin anh, xin anh đừng cướp con tôi đi có được không?”
Vì con, cô có thể làm bất cứ chuyện gì, cuộc đời của cô bây giờ là vì con mà sống.
Thân thể hắn không di chuyển, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào cô, buông ra ba chữ: “Cô không xứng!”
“Vì sao nói tôi không xứng? Tôi đã một mình nuôi nó suốt sáu năm nay, cho nó một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, nó được lớn lên một cách tốt nhất! Anh nhìn nó mà không nhận ra điều đó hay sao?” Hắn có thể vũ nhục cô, hành hạ thân xác của cô, nhưng hắn tuyệt đối không được phép nghi ngờ tình cảm của cô dành cho con trai mình.
“Con trai tôi không phải là con chuột bạch thí nghiệm, sáu năm là quá đủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-doc-than-tuoi-18/1252586/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.