“Tiểu thư, số điện thoại nhà cô là bao nhiêu? Chúng tôi giúp cô liên lạc với người nhà!!” Nhân viên phụ trách một bên lo lắng hỏi.
“Đừng….. cho người nhà tôi biết! Tôi thật sự ….không có ….sao cả!” Cô gái dứt lời, lời nói đứt quãng, mặc cho ai nghe cũng đoán chắc rằng cô không thể không có sao.
Đường Hạo lạnh lùng đang chú ý lắng nghe tiếng từ bên trong, đột nhiên ngừng lại. Cái giọng nói khàn khan rất quen thuộc kia, rất giống giọng mẹ của Dương Dương. Một nữ y tá từ bên trong vừa bước ra đi tới, vẻ mặt trông cực kì bất đắc dĩ.
“Tình hình người bên trong kia thế nào? Vết thương rất nghiêm trọng sao?” Không chờ Đường Hạo hỏi, trợ lí bên canh hắn đã tiến lên một bước hỏi cô y tá trước.
“A, bệnh nhân trong kia bị thương nhưng nhất quyết không chịu hợp tác cùng chúng tôi. Bờ vai cô ấy bị vật nặng đập vào, chấn thương khá nghiêm trọng, nhưng cô ta không chịu cới áo ra để cho chúng tôi xử lí vết thương. Bất luận chúng tôi nói thế nào, khuyên bảo bao nhiêu thì cô ta vẫn cứ không chịu!” Y tá tháo khẩu trang xuống, giải thích rõ tình huống. Nếu như người bị thương thật sự có vấn đề thì chuyện đó cũng sẽ không phải là do bệnh viện tắc trách.
“Bệnh viện sao không tìm ra biện pháp khác? Có phải bởi vì bác sĩ là nam giới nên cô ấy mới như vậy?” Trợ lí tìm được lí do thích hợp, tỏ vẻ không hài lòng.
“Lúc trước, xác thực là bác sĩ nam, sau khi thấy cô gái kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-doc-than-tuoi-18/1252568/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.