Sự thống khổ trên mặt của hắn dần được thay thế bởi cảm giác khoái hoạt, cô trượt xuống vùi vào cổ hắn thì thầm: ‘‘ Đường Hạo, cho em!” “Cái này cho cô!” Hắn vừa nói vừa gầm nhẹ, nắm chặt lấy cô, không ngừng đong đưa. Thân thể mảnh khảnh được hắn thỏa mãn xuyên qua, gò má hướng lên, chỉ thấy cánh của đung đưa qua lại,không ngừng phát ra những tiếng vang mập mờ. Dưới trời đêm, trong căn phong xa hoa, chính là đang trình diến những nhịp điệu nam nữ thiên cổ ân ái mãi mãi không thay đổi. Thân thể của Tiểu Ngưng co quắp trượt dọc xuống dưới cánh cửa. Đường Hạo nhấc khóe môi, lại ôm lấy cô hướng về nơi rộng rãi hơn đi tới. Vừa rồi mọi thứ kích thích thật mạnh mẽ, nhiều năm như vậy ngoại trừ người con gái kia, thì có lẽ chỉ có cô mới khiến hắn điên cuồng, điên cuồng hoàn toàn phóng thích trong cơ thể của cô. Cô nằm trên giường lớn, thân thể vừa mới dịu xuống thì xao động lại bắt đầu nổi lên. Hai tay di chuyển trên ngực, tựa hồ muốn xoa dịu chính mình: “Đừng đi! Xin đừng rời bỏ em!” Đường Hạo đã tìm được cảm giác phóng thích chính lúc này đây mới thực sự quan sát cô một cách kĩ càng. Gò má cô đỏ ửng một mảnh dáng vẻ đói khát, ý thức mơ hồ, hô hấp dồn dập, những biểu hiện này rõ ràng cho thấy cô đang trúng thuốc kích tình. “Đáng chết, cô sử dụng thuốc sao?” Hắn vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ của cô, muốn làm cô thanh tỉnh một chút. “Em bị người ta lừa uống!’’ Tiểu Ngưng lại nói, bàn tay lại bắt đầu di chuyển trên thân thể hắn, đôi môi đầy dụ hoặc nói: “Em nóng quá! Nóng quá!” Cô bắt đầu xé rách quần áo cản trở trên người hắn, bàn tay run rẩy muốn mở cúc áo sơ mi của hắn, chính là như cả nửa ngày trôi qua mà không mở nổi lấy một cái. Cô bật khóc, dùng sức kéo mạnh nút thắt không gỡ ra được. “Tôi tới đây!” Đường Hạo yếu ớt mỉm cười, sau đó rất nhanh cở bỏ chiếc áo mình xuống, lộ ra lồng ngực bóng loáng. Tiểu Ngưng như con mèo con vớ được miếng cá, lập tức sáp lại, liếm láp hôn nhẹ trên lồng ngực của hắn. Hắn thuận thế bị những đường cong của cô hấp dẫn, ngón tay linh hoạt cởi quần áo của cô ra. Vừa rồi bọn họ đều vội vã lao vào nhau, gấp gáp đến độ không kịp cởi quần áo ra, trực tiếp bắt đầu thỏa mãn lẫn nhau. Lúc này đây hắn mới thật sự nhấm nháp cô, hưởng thụ cô thật cẩn thận. Bị thuốc khống chế, cô chủ động dụ dỗ hắn, kéo hắn xuống, muốn hắn nằm cùng cô trên giường lớn, ý bảo giữ lấy cô, thỏa mãn cô. Hắn mê muội nhìn ngọn núi không hề che đậy của cô, tham lam cúi xuống hôn một ngụm lên điểm đỏ trên đó. Một cảm giác kích thích hắn, khiến hắn yêu thích không muốn buông tay. Cô cùng hắn lại một lần nữa trầm luân trong vòng xoáy mãnh liệt của dòng chảy ái ân, vặn vẹo ôm chặt lấy đối phương, thở dốc hét lên. Sau một lần cuối cùng lên đến liều mạng hết sức đạt đến đỉnh điểm, Đường Hạo tê liệt mệt mỏi nằm trên cô, thở hổn hển. Tiểu Ngưng mệt mỏi cực kì lại ngủ cực kì an tĩnh, khóe miệng còn treo lên biểu lộ một nụ cười thỏa mãn. Nghe được thanh âm người bên cạnh thở đều đều, Đường Hạo mới lật người nằm xuống một bên giường lớn nghỉ ngơi. Cô thật sự rất có ‘nghề’, hai lần làm hắn không thể khống chế được. Cô thật sự có bao nhiêu mị hoặc, ánh mắt lười biếng lại nhìn xuống thân thể của cô, chuẩn bị nghiên cứu chầm chậm thêm một lần nữa. Đột nhiên một khúc nhạc dạo theo đó chấn động vang lên. Hắn nhảy xuống giường, theo tiếng chuông reo mà tìm chiếc điện thoại. “Uy” Gọi đến chính là trợ lí của hắn. “Tổng tài, dự án đầu tư khách sạn của chúng ta tại Thái Lan có vấn đề rồi!” Người đầu dây bên kia nói nhanh chóng, tựa hồ rất khẩn trương. Mà Đường Hạo lông mày căn bản càng lúc càng nhíu sâu. “ Được rồi! Tôi biết! Cậu cứ tới công ty trước, mười lăm phút nữa tôi sẽ đến!” Lập tức, hắn cúp điện thoại. Nhặt lấy quần áo bị ném trên nền sàn nhà, rất nhanh mặc vào. Động tác không đến hai phút đã ăn mặc chỉnh tề. Nhìn thoáng qua dung nhan đang ngủ say, hắn nở một nụ cười châm chọc, móc trong túi áo hơn mười ngàn tệ, thấy không nhiều cũng chẳng ít ném xuống. Một tay lại lần nữa vỗ về nơi mền mại ngạo mạn của cô, hèn mọn nói: “Số tiền này hẳn là đủ trả để chơi cô một đêm! Đáng tiếc thật! Cô lại là loại gái kiếm tiền bằng nghề này, nều không thì tôi nhất định sẽ yêu thương cô cũng nên!” Nói xong hắn lạnh lùng rời khỏi căn phòng xa hoa, sang trọng. Phảng phất tựa như người đàn ông cuồng dã đầy dục vọng lúc trước với hắn không phải là một. Cảm nhận ‘hắn’ vừa đi ra khỏi phòng tổng thống này, Tiểu Ngưng đồng thời cũng xoay lại thân thể mình, lộ ra tấm lưng trần, sau chiếc cổ của cô là một chữ màu đỏ xăm lên. Ngoài của sổ bình minh bắt đầu hé lộ, thuốc kích thích trong cô cũng dần dần biến mất, nhiệt độ cơ thể đã trở lại bình thường, Trần nhà đẹp tuyệt, chùm đèn thủy tinh tinh xảo treo cao, làm cho Tiểu Ngưng phút chốc bừng tỉnh bật dậy, đây không phải nhà của mình? “Á…” Vừa định di chuyển thân thể đã cảm nhận một hồi đau nhức kịch liệt, làm cho cô không thể giằng co, không dám nhúc nhích. Lập tức cô phát hiện ra … giữa hai chân mình vẫn còn lưu lại chất lỏng sền sệt. Hơn nữa cô đang ngồi dậy, nơi tư mật dường như có gì đó đang chầm chậm chảy ra. Cho dù cô phản ứng có chậm hay ngu ngốc cũng có thể hiểu được đó là đại diện cho điều gì! Căn phòng lạ lẫm xa hoa này rõ ràng là chứng cứ làm cho cô ý thức được mình trước đó đã xảy ra chuyện gì đó. “Mình tại sao lại ở chỗ này? Tại sao có thể như vậy?” Tiểu Ngưng lại thống khổ, hoảng hốt, hối hận ôm đầu, dùng sức hồi tưởng chuyện tình lúc trước. Lập tức những hỗn loạn trong đầu trở nên rõ ràng, những hình ảnh mờ ảo từng bước hiện lên trong mắt cô. Hai thân hình dây dưa, chính mình lại khoái hoạt hưởng thụ sự sung sướng do ‘người nào đó’ mang đến cho cô. Là hắn, Đường Hạo. Đích xác là hắn, cô còn có thể tự mình một lần nữa gọi được cái tên Đường Hạo của hắn ra. Nhưng hắn lại không cho cô gọi hắn Đường Hạo, lại bắt phải gọi bằng ‘Đường tổng’ vì thế ấy lòng cô có lẽ là rất đau. Biết được là hắn chứ không phải ai khác quấn quýt với cô. Cô kéo chiếc chăn đơn che kín thân thể mình lại, sau đó nhìn xung quanh. Hắn ở đâu? Nhịn đau nhức, di chuyển thân thể xuống giường, muốn đi tìm bóng dáng của hắn. Căn phòng rộng lớn an tĩnh cũng chỉ có một mình cô, chỉ thấy quần áo tán loạn trên sàn, dù tìm thế nào cũng chỉ có mình khiến cô thất vọng phủ sụp xuống. Hắn đã đi rồi! Đột nhiên Tiểu Ngưng dường như nghĩ ra được điều gì đó, sờ lên cổ mình,hai mắt mở thật to. Bọn họ đã lõa thể tương kiến, hắn có thấy được chữ đỏ sau cổ cô không? Đó là chữ do hắn ép cô xăm lên. Hắn hẳn phải nhận ra chứ? Trái tim, phác thông, phác thông… Hắn có thể còn nhớ tên của cô không – Lục Giai Ngưng, có thể nghĩ rằng hắn chính là cha ruột của con trai cô – Dương Dương? Qua nhiều năm như vậy có phải hắn đã quên mất một người là cô hay không? Sẽ không, Tiểu Ngưng lại dùng sức lắc lắc đầu, chối bỏ cái suy nghĩ đau lòng kia. “Không, sẽ không, cho dù anh ấy không nhớ rõ tên của mình, anh chắc cũng có thể nhớ rõ đã từng có một cô gái cả ngày khiến anh tức giận, làm phiền anh, đưa anh đi ra ngoài phơi nắng! Hơn nữa, anh ấy cũng có thể nhớ rõ ~~ cổ mình đằng sau có chữ đỏ! Trên mặt xăm chữ, đều là chủ ý của anh!” Cô vừa mới thì thào tự nói xong, con mắt đột nhiên không nhúc nhích nhìn chiếc giường lớn xa hoa trước mặt kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]