Tiểu Ngưng đang ngạc nhiên trước việc chăn đệm tự nhiên bị đem ra phơi thì bị câu nói “Ai cần cô quan tâm nhiều như thế hả, hát thì cứ hát đi” của hắn chặn miệng.Tiểu Ngưng thật không tin được hắn sẽ thích nghe cô ca hát. Ban đầu thì ý tứ của hắn thật chả tốt lành gì, thế nhưng nhìn thấy sự thưởng thức được biểu lộ rõ ràng của hắn, Tiểu Ngưng càng hát lại càng hăng say hơn, dần dần sự thẹn thùng cũng ít đi nhiều.
Và thế là trong những ngày kế tiếp, Đường Hạo cứ mỗi sáng sớm đều đúng giờ đi tản bộ, sau đó ngồi ở mặt cỏ lắng nghe Tiểu Ngưng hát hò.
Tất nhiên là hắn vẫn không chừa được cái thói hung dữ, thế nhưng đều chỉ giới hạn trong lời nói. Ngu ngốc, ngu ngốc – những từ đó có vẻ như hắn rất thích dùng khi gọi Tiểu Ngưng.
Ngây người nhìn ngắm vẻ mặt tuấn mỹ của hắn, không hiểu tại sao Tiểu Ngưng cảm thấy như có chút tình cảm nhen nhúm lên.
Hắn có thích cô không? Cô không dám xác định, nhưng so với trước đây thì hắn đã tốt hơn hẳn, những lời nói mang thái độ sự trào phùng, khinh bỉ, cùng lạnh lùng ít đi trông thấy. Hắn yêu chiều cô hơn, thích cô nhiều hơn, những nụ cười vui vẻ cũng nhiều hơn trước. Chỉ là, hắn cũng không chạm vào cô nữa. Đương nhiên bọn họ cũng có những lúc nói chuyện phiếm đến tận đêm khuya, nhưng lúc đi ngủ, hắn sẽ đuổi cô về phòng mình.
Cô không rõ,tại sao hắn lại cư xử như thế! Cô rất, rất muốn hỏi hắn, thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-doc-than-tuoi-18/1252497/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.