Khi Tiểu Ngưng được Lục Phong ôm chặt vào trong phòng, toàn thân ướt đẫm, nước mưa không ngừng chảy xuống! Trong tình trạng vô thức, cô vẫn cuộn mình lại, người không ngừng run rẩy.
“A, thật may quá cái nha đầu này không có chuyện gì!” - Cô hầu vuốt ngực, ngược lại hít một ngụm khí lạnh nhìn cô bé đáng thương.
“Lục Phong, mau đem cô bé ôm trở về phòng, Béo thẩm cô nhanh đi lấy nước ấm đến đây!” - Tào quản gia an bài mọi thứ thật nhanh.
“Mau vào trong phòng tắm lầu bốn, nói cho các người biết, không được để cho nha đầu này chết ở đây, ta không muốn vì cô ta mà ngồi tù!” - Đường Hạo lớn tiếng hô, miệng nói ngữ khí không kiên nhẫn.
Nhưng vẻ mặt sốt ruột hoàn toàn không lừa được người khác.
Toàn thân lạnh như băng của Tiểu Ngưng được ngâm trong làn nước ấm, thân thể đã dần dần ấm áp lên, tứ chi chậm rãi buông ra, nằm thẳng lại trong bồn tắm.
Nhưng cô vẫn không tỉnh lại, mắt một mực nhắm lại. Chỉ có hô hấp yếu ớt hô hấp chứng tỏ cô còn sống.
Cô hầu cùng Tào quản gia hết lần này đến lần khác xoa nắn thân thể của cô, nhẹ giọng gọi tên cô: “Tiểu Nhưng, đã thấy khá hơn chưa, không sao nữa rồi, cô tỉnh lại đi!”
”Ngô......” - Tiểu Ngưng bắt đầu có tiếng nức nở nghẹn ngào.
Nghe được tiếng nói của cô phát ra, hai vị trung niên phu nhân rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô ngâm trong nước nóng một lúc sau mới được ôm ra từ trong bồn tắm.
” Mặc quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-doc-than-tuoi-18/1252493/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.