Chương trước
Chương sau
Bởi vì vừa rồi chỉ một mực muốn chạy về nhanh, cổ họng lại khô khốc vì khát nước, Tiểu Ngưng đến cửa chính đã không thể nói lên lời, chỉ có thể dùng sức vỗ vỗ cánh cửa to lớn.
Bang Bang —-
Người đâu mở cửa đi a, Tiểu Ngưng đang đứng thở phì phò, chỉ hận không thể xông vào phòng lập tức để uống thật nhiều, thật nhiều nước.
Ấn chuông đến nửa ngày, lại đập đập cánh cửa lớn mãi mà cũng chẳng thấy bóng dáng người nào. Quái lạ! Bình thường bên ngoài cũng có bảo vệ đứng trông mà sao hôm nay cũng chẳng thấy là sao?
Uông –uông —- Harry đã nhanh chóng quen với người mua nó từ chiều rồi, nó cũng đi tới đi lui,lượn lờ vòng quanh cánh cửa quan sát động tĩnh.
Uông Uông Uông —- Nó giống như cũng mất bình tĩnh vì mãi chẳng thanh âm ra mở cửa của ai cả nên liên tục kêu, một tiếng sau so với một tiếng trước lại càng lớn hơn. Uông Uông Uông — Uông Uông Uông—
Tiểu Ngưng lại ra sức ấn chuông cửa, thấp thỏm hướng bên trong nhìn quanh.
Đợi một lúc lâu thật lâu sau, cuối cùng cũng nghe được tiếng bước chân đang đến gần. Trên mặt cô lộ ra một cái nụ cười thản nhiên ngóng trông nhanh sớm được vào cửa.
Đường Hạo tìm không thấy cô, có thể hay không lại tức giận?
Nhìn người đang tới gần, khuôn mặt Tiểu Ngưng đang đầy nét cười trong nháy mắt đông cứng lại.Đi đến mở cửa là một cô gái với trang phục đẹp đẽ như công chúa, mái tóc dài mượt, khuôn mặt lại xinh xắn giống như búp bê. Cô gái ấy tựa như phát hòa quang của một nàng công chúa, làm cho Tiểu Ngưng đang mệt mỏi,tóc tai rối loạn cảm thấy tự ti, mặc cảm sâu sắc.
-‘’ Xin chào! Cô chính là hộ lý chăm sóc cho Đường Hạo ca ca phải không?! ‘’ Cô gái đứng cách cửa chính mỉm cười cùng Tiểu Ngữ chào hỏi cô, sau đó đi theo người bảo vệ mở cửa ra.
Tiểu Ngưng tay chân lại có chút luống cuống, nếu như không có đoán sai thì cô gái này chính là vị hôn phu mà Đường tiên sinh chọn cho Đường Hạo? Một cỗ chất lỏng mang mùi vị chua xót phun lên cổ họng làm cho cô phát ra thanh âm khàn khan. Đúng vậy! Cô hẳn là một người hộ lý, chỉ là nếu so với hộ lý thì cô còn làm nhiều hơn một việc – công việc mập mờ …
Lại tiếp tục so sánh, giọng nói của cô khó nghe giống như tiếng răng cưa đối chọi thanh âm của đối phương lại vô cùng dễ nghe. Thật có điểm phiền muộn.
-‘’ Hộ lý tiểu thư à, vừa rồi Đường ca ca nói không cho cô vào. Anh ấy không muốn nghe thấy giọng nói của cô!’’ Cô gái xinh đẹp vẻ mặt khó xử, đứng ngang trước cửa không cho người ở phía ngoài tiến vào.
Tiểu Ngưng lại ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ phòng ngủ của Đường Hạo, trong hai mắt đong đầy đau thương. Chẳng lẽ nhanh như vậy mà anh ấy đã yêu cô gái này rồi? Chẳng lẽ mình nhanh như vậy đã bị người khác thay thế? Dù là một tiếng ‘’tạm biệt’’ mà anh ấy cũng lười nói với mình sao?
Tiểu Ngưng nâng mặt lên, đôi gò má mệt mỏi run rẩy yếu đuối nói:’’ Tiểu thư, xin cô cho tôi vào nhìn anh ấy được không? Tôi có chút lời muốn nói, nói xong tôi sẽ đi ngay ‘’
Cô chỉ muốn chúc phúc cho hắn, hy vọng hắn từ này về sau đều thuận lợi, hy vọng có ngày hắn sẽ lại được nhìn thấy ánh sáng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.