Mặt Lâm Tịnh Minh thoắt cái trắng bệch, không tin nổi trợn to mắt, "Các anh chơi trò này à?" 
Lận Lâm cười cười, "Em nói xem?" Giọng anh vẫn bình tĩnh, lúc này cô đã nghe ra được sự bình tĩnh này cận kề cái chết, "Bọn anh chỉ đánh bài tú lơ khơ thôi, lúc đó lần đầu uống say, chắc cũng là lần đầu tất cả mọi người uống say chăng? Cứ chơi cứ chơi, có người đề nghị rằng ai thua sẽ bị tiêm một mũi, coi như là phạt." Anh nói từ tốn, "Bọn anh đều uống say, không ai phản đối cả, tất cả mọi người đều high, cuối cùng, cô ấy thua, anh dùng kim tiêm đâm cô ấy một mũi." 
"Sau đó thì sao?" Cô mở to mắt, "Không phải là mũi tiêm đó lây bệnh AIDS thật đấy chứ?" 
Anh cười rất bình tĩnh, nhưng lại khiến cô cảm thấy sự thâm trầm chìm sâu trong sự bình tĩnh đó, như đang đau khổ quay cuồng dưới đáy hố sau, sự đau đớn kia đã mãnh liệt đến mức tĩnh mịch rồi, "Đương nhiên là mũi đó không dính bệnh AIDS, bọn anh chơi tú lơ khơ, uống rượu xong thì ai về nhà nấy. Hôm sau cô ấy hỏi anh tối qua anh có hôn cô ấy không? Anh nói không nhớ, cô ấy bèn nói cô ấy thích anh, hỏi anh có thể làm bạn trai của cô ấy không..." 
Anh vẫn nói với vẻ bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay Lâm Tịnh Minh đã rịn mồ hôi từ bao giờ. Cô vươn tay ra nắm lấy cổ tay anh, giữa ban ngày ban mặt mà cô như nghe phải chuyện ma, chỉ thấy lông tơ cả người dựng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-diet/97976/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.