Sau khi Lạc Tử Tịch tới đại trạch Nhan gia rốt cuộc cũng kiến thức được cái gì là hào trạch*. Căn phòng lớn nàng cũng không biết phải hình dung như thế nào. Một khi nghĩ đến nàng sắp ở nơi này bỗng dưng cảm thấy không quá chân thật. Cho tới bây giờ nàng nghĩ tiểu nhà trọ của Nhan Tiêu đã là quá tốt rồi, nhưng nhà trọ Nhan Tiêu so sánh với đại trạch Nhan gia đúng là phải gọi bằng sư phụ. Lạc Tử Tịch không khỏi thầm than trong lòng quả nhiên là người có tiền.
*豪宅: ngôi nhà xa hoa, lộng lẫy.
"Cảm thấy thế nào? Thích không?"
Nhan Tiêu nắm tay Lạc Tử Tịch, đại trạch này là gia gia của nàng mua lại, hoa viên theo quy cách nhà cũ đã trải qua vài lần sữa chữa hiện tại càng thêm rộng lớn. Tuy rằng người ở nơi này không nhiều lắm, nhưng dù thế nào cũng được coi như tam đại đồng đường*, lão nhân gia thích yên tĩnh cho nên ngôi nhà này bên trong hay bên ngoài vẫn thực thanh nhã. Nhan Tiêu cảm thấy Lạc Tử Tịch hẳn là sẽ thích.
*三代同堂: một nhà ba thế hệ (ông bà, cha mẹ, con cháu).
"Rất lớn, thực yên tĩnh, rất đẹp, thực... Tốt."
Lạc Tử Tịch tìm không được từ ngữ để hình dung, nơi này hết thảy đều vượt qua sức tưởng tượng của nàng.
Nơi này hoàn cảnh vô cùng thanh u, không khí thoáng đãng, bước đầu tiên bước vào nơi này nàng liền cảm thấy cực kì yêu thích từ trong lòng. Nếu không cần làm việc nàng cảm thấy đây chính là nơi sinh hoạt tốt nhất, nàng từng nghĩ khi mình già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-diep-tinh-nhan-chien/1365453/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.