Chương trước
Chương sau
So với mấy năm trước cô đơn chiếc bóng ở khách sạn, đêm giao thừa năm nay thời điểm bắn pháo hoa là lúc Cố Thanh Sương cảm thấy thích thú nhất.

Hạ gia trọng quy củ, mà Hạ Tuy Trầm thân là tân tộc trưởng, có không ít gia tộc dòng chính đều tới thăm hỏi, một đám đàn ông ngồi trong sảnh chính trong nhà nói chuyện trên dưới, còn đám phu nhân trang điểm tỉ mỉ cùng mấy đứa nhỏ ở sảnh ngoài nhà, cười đùa vui vẻ. 

Cố Thanh Sương ngồi ở giữa, một số khuôn mặt cô còn không biết rõ là ai, nhưng trên khuôn mặt của cô luôn mang nét cười. Khi một đứa trẻ chạy đến trước mặt lấy lòng cô, cô đã tặng một phong bao lì xì năm mới cho nó. Cuối cùng, một nhóm trẻ con xúm quanh kêu: “Tiểu tộc trưởng phu nhân.”

“Xem ra, phu nhân vị tộc trưởng mới của chúng ta có duyên với con cái nhất.” Người nói lời này chính là vị phu nhân có bối phận lớn nhất hiện tại. Đêm giao thừa năm nay Hạ Ngữ Liễu lấy cớ bị bệnh không tiện xuất hiện, người sáng suốt đều biết đây là bà không cho nàng dâu mới mặt mũi. Mọi người hiểu ý nhau giả vờ câm điếc, nhiệt tình bắt chuyện cùng với Cố Thanh Sương.

Có người từ trong sảnh chính đi tới, cười nói: “Tuy Trầm đang nấu bánh trôi hoa quế thơm lắm, bọn nhỏ đều chạy tới đó đòi ăn.”

Quy tắc gia tộc bị chính tay Hạ Tuy Trầm thay đổi, để cho tất cả mọi người bên ngoài thấy anh đem cô vợ mới cưới này nâng trong lòng bàn tay, ai còn có thể không hiểu đây? Tất cả mọi người với một nụ cười mơ hồ, ánh mắt của họ không hẹn mà cùng dừng lại trên người Cố Thanh Sương.

Sau đêm giao thừa này, e rằng mọi người biết rằng đằng sau cánh cửa đóng kín kia, địa vị của vị phu nhân đây so với tộc trưởng còn cao hơn nhiều.

Cố Thanh Sương vừa lúc có cớ để rời khỏi sảnh phụ nên quay người đi xuống lầu, bên bếp có ánh đèn vàng ấm áp, một nhóm trẻ con đang cầm những chiếc bát sứ trắng tinh xảo. Nhìn quanh, cô chỉ thấy Hạ Tuy Trầm dáng người cao lớn đứng trước bếp lò, dưới ánh đèn, bàn tay thon dài của anh đang cầm chiếc bát đưa cho Dụ Gia Phan đứng cạnh bên.

Đêm giao thừa Dụ Gia Phan là bị đưa tới đây. Cậu bé mắc chứng tự kỷ và không thể hòa đồng với các em nhỏ trong gia đình. Nó thích theo đuôi Hạ Tuy Trầm, thấy đồ ăn anh đưa tới, ánh mắt nhóc sáng lên, cái miệng nhỏ tham lam không thể nuốt nổi được miếng bánh trôi to bự, chỉ có thể liếm những cánh hoa nguyệt quế đỏ tươi trong chén.

Hạ Tuy Trầm để lại cho Cố Thanh Sương một chén, như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, anh từ từ ngẩng đầu lên.

Cố Thanh Sương tự động đi tới, vươn tay ôm lấy thắt lưng anh: “Trông ngon đấy.” 

Hạ Tuy Trầm đút cho cô một miếng, giọng điệu ôn nhu nói: “Chuẩn bị cho em, những người khác nhờ phúc của em mới được hưởng lây thôi.”

Những viên gạo nếp trộn lẫn với hoa quế thơm nồng, cắn một miếng vị ngọt dần tỏa ra, Cố Thanh Sương đem nửa miếng bánh còn lại trong miệng đút cho anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua răng và môi anh, giây lát lại rời đi, khuôn mặt tinh xảo dưới ánh đèn càng thêm xinh đẹp: “Anh, như vậy mới là đoàn viên.”

Hạ Tuy Trầm vẫn đang dùng ngón tay thon dài cầm bát sứ, đáy mắt hiện lên cảm xúc quay cuồng, nhưng lại kìm chế không lao tới hôn cô.

“Muốn chơi pháo hoa không?”

“Hả?”



Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Sau khi Hạ Tuy Trầm cho cô ăn bánh trôi xong, anh nắm tay cô bước ra sân đầy đèn lồng đỏ, không biết từ khi nào quản gia đã chuẩn bị sẵn một ít pháo hoa, phân chia cho đám nhóc trong nhà, ánh lửa bắn ra, khói trắng bay trên không tan hết như tơ lụa, từng đợt từng đợt rực rỡ chiếu sáng trong màn đêm.

Hạ Tuy Trầm cũng đặt một chiếc pháo có hình trái tim để cô chơi cùng. Hai người họ đứng dưới mái hiên, ngay lập tức một tràng pháo hoa lớn từ trên cao nổ tung.

Cố Thanh Sương ngẩng đầu xem, pháo hoa phản chiếu trong đôi mắt đen và sáng của cô, mỉm cười quay đầu lại, phát hiện Hạ Tuy Trầm vẫn đang nhìn cô, dáng vẻ của cô được phản chiếu trong con ngươi của anh, lộ ra tình cảm không thể nào che giấu.

Lẳng lặng đối diện nhau, trong sân có người kêu lên: “Hai mươi sáu quả pháo hoa lận đó.”

Hạ Tuy Trầm giơ hai tay ôm cô vào lòng, khi cúi đầu xuống, giọng nói có lúc to lúc nhỏ sát tới: “Hai mươi sáu quả pháo hoa, mỗi quả tượng trưng cho một năm, lại một năm nữa, anh muốn em tuổi mới bình an.”

Cố Thanh Sương lông mi khẽ run lên, cô vùi trán vào vai anh, không nói gì, lại giống như đã nói hết tất cả.

Cô nhớ mỗi ngày lễ tết đến, chỉ mình cô cô đơn ở nhà, sau này khi bước chân vào làng giải trí, cảm giác cô đơn này đã khắc sâu vào xương cốt không thể loại bỏ, càng lớn lên cô càng coi thường sự tồn tại của nó.

Chỉ có thể làm bộ không thèm để ý, đem đêm giao thừa trở thành một ngày bình thường như mọi ngày. 

Cố Thanh Sương hít một hơi, điều chỉnh tâm trạng, mới nói “Quà năm mới chỉ có hai mươi sáu quả pháo hoa này thôi sao?”

Hạ Tuy Trầm mỉm cười không nói gì, vào đêm giao thừa hôm đó, Cố Thanh Sương nhanh chóng tìm thấy hai mươi sáu phong bao đỏ dưới gối, trong phong bao đỏ có một tấm thiệp hoàn thành tâm nguyện do anh tự tay viết lấy.

Cố Thanh Sương nhận những phong bao lì xì năm mới này, tưởng rằng vậy là xong. Ai ngờ lúc cô đi tắm mới phát hiện phòng để quần áo đã được anh sắp xếp bố trí lại, kệ thủy tinh treo đầy quần áo cao cấp, lễ phục còn được thiết kế riêng, chưa kể đồ trang sức, lấp đầy các ngăn kéo.

Hạ Tuy Trầm không chỉ phung phí tiền bạc vì cô, mà còn đem cô nuông chiều như công chúa nhỏ trong lòng bàn tay.

Đến nửa đêm, bên ngoài trời bắt đầu đổ tuyết.

Những bông tuyết bị gió thổi bay bên ngoài ô cửa kính, dọc theo khe hở hơi hé mở một chút.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cố Thanh Sương muốn nhìn cảnh tuyết rơi trong sân, cùng Hạ Tuy Trầm bọc người trong chăn bông, cô không hề thấy buồn ngủ, dưới ánh đèn duy nhất trong bóng tối, cô yên lặng ngồi cùng anh, qua hồi lâu, rốt cuộc lông mi cô cũng nhắm lại, rúc vào người Hạ Tuy Trầm ngủ thiếp đi.

Hạ Tuy Trầm đóng cửa sổ lại, chọn một chiếc đèn ngủ ánh sáng nhạt, nhìn kỹ khuôn mặt đang say ngủ của cô, một lúc sau, vừa mới tắt đèn, Cố Thanh Sương liền quấn lấy anh, mơ mơ màng màng ôm eo anh, lẩm bẩm: “Anh.”

Cúi người tiếp tục nghe, cô mơ ngủ nói: “Em rất nhớ anh…”

“Anh đây, yên tâm ngủ đi.”

Sau một lúc, Hạ Tuy Trầm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nhẹ nhàng siết lại.



Sáng sớm ngày thứ ba, sau khi Hạ Tuy Trầm giải quyết xong vài chuyện lặt vặt phức tạp của Hạ gia, anh liền mang cô về Lệ thành.

Hành trình của cả hai được giữ bí mật, thư ký không được phép đi theo, sau khi đến nơi, họ nhận phòng khách sạn trước. Tết âm lịch năm nay Hot search weibo không có bài báo nào về Cố Thanh Sương, cô giống như là đang ở ẩn, các thảm đỏ và thông cáo đều không thấy lộ diện.

Điều hiếm thấy chính là, các phóng viên báo đài giải trí không hề có động tĩnh gì, một đám đều yên tĩnh như gà.

Người ngoài giới không ai biết nội tình, bởi vì ngay từ đêm giao thừa Cố Thanh Sương đã phát lì xì cho các phóng viên giải trí, còn vung tiền cho các ông chủ truyền thông lớn.

Cô đang trong thời gian nghỉ ngơi nên không muốn bị lôi lên hot search, chỉ muốn yên tĩnh tận dụng thời gian được nghỉ phép.

Cô ở khách sạn Lệ thành một đêm, ngày hôm sau, Cố Thanh Sương đưa Hạ Tuy Trầm đến thăm Cố gia, cô không nói trước với Cố Văn Hàn, giờ phút này ngồi trên chiếc xe đang đậu trên phố cạnh biệt thự của Cố gia, cô ngồi ở ghế phụ, lấy túi xong mới phát hiện mình quên mang theo thuốc cảm.

“Để em đến hiệu thuốc bên cạnh mua cho anh.”

Đêm qua, nhiệt độ điều hòa trong phòng xuống thấp, Hạ Tuy Trầm lại phải ôm chăn bông cùng cô, Cố Thanh Sương không bị cảm vì khi tỉnh dậy, hầu hết chăn bông đã quấn quanh người cô, nhưng ngược lại là anh thì có chút sốt nhẹ.

Hạ Tuy Trầm không có thời gian để từ chối, cô đã đẩy cửa xe ra, đi giày cao gót đến phía đối diện.

Con đường lễ hội mùa xuân trông vắng vẻ và trống trải, các cửa kính vẫn chưa được nâng lên, cô gõ cửa hai lần, thấy Cố Văn Hàn đang đứng bên ngoài, mặc một bộ đồ len cashmere để tránh cái lạnh. Nhìn kỹ, dung mạo của Cố Thanh Sương thực sự được thừa hưởng từ cha ruột của mình.

“Thật là trùng hợp, Hạ tổng là đến Lệ thành công tác ư?”

Cố Văn Hàn đi ra khỏi cửa, bất ngờ đụng phải Hạ Tuy Trầm khi rẽ vào góc cua, lúc đầu tưởng là hoa mắt, nhưng khi đến gần mới nhận ra đó là anh, nháy mắt ông nặn ra một nụ cười, nhiệt tình nói: “Đến đây, cậu tới Lệ thành chính là khách… đến nhà tôi uống một tách trà nóng được không?”

Hạ Tuy Trầm trầm tư, giọng điệu hàm súc: “Sợ là làm phiền chú.”

“Hạ tổng khách khí rồi.”



Theo lời mời của Cố Văn Hàn, Hạ Tuy Trầm đành phải miễn cưỡng theo ông đến Cố gia uống một tách trà nóng, so với những gia đình giàu có khác, nơi nhà Cố gia sống không phải quá xa hoa, giống nơi ở lâu đời, vị trí cũng lệch khỏi trung tâm thành phố một đoạn đường.

Lão phu nhân hoài niệm, đại phòng cùng tứ phòng của Cố gia hiện giờ vẫn ở chung nhà với trưởng bối, trong hoa viên yên tĩnh phía sau, Cố Văn hàn dẫn Hạ Tuy Trầm đi qua, khiến cho không ít cô gái trong Cố gia chú ý.

“Cố gia ta nhiều cháu gái…mấy anh em trong nhà đều sinh con gái.”

Cố Văn Hàn mời anh vào phòng khách ngồi, còn không quên trêu chọc Cố gia có rất nhiều cô gái đều không hiếm lạ.

Hạ Tuy Trầm rất ít nói, anh chưa kịp uống một tách trà thì có một cô gái Cố gia đỏ mặt đi tới muốn xin phương thức liên lạc. Cố Văn Hàn ở bên cạnh nhướng mày nhìn cô gái: “Cố Duyệt Tâm, cháu đến muộn một bước rồi.”

Cố Duyệt Tâm là con gái duy nhất của bác cả, ở nhà được cưng chiều từ bé đến lớn, thấy chú Tư đang trêu mình, cô ta vô thức liếc nhìn người đàn ông đẹp trai đang ngồi trên ghế sô pha, nói: “Ai bảo chú không chịu đưa bạn của chú về nhà sớm hơn, giờ lại nói cháu chậm chân.”

Cô ta đoán Hạ Tuy Trầm đã có bạn gái nên cũng không dây dưa, thoải mái hào phóng mà ngồi ở bên cạnh tiếp chuyện.

Mấy chị em khác đều nấp trên lầu xem, có người phá lệ chạy vào phòng khách.

Hạ Tuy Trầm luôn tỏ ra rất bình tĩnh, những ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng cầm lấy chiếc tách trà sứ trắng, nghiêng đầu, cùng Cố Văn Hàn thấp giọng tán gẫu.

Rõ ràng hai người tuổi cách xa nhau không tính là cùng thế hệ, nhưng khí chất của Hạ Tuy Trầm hoàn toàn lấn át Cố Văn Hàn, hấp dẫn ánh mắt Cố Duyệt Tâm, dần dần bên cạnh cô còn có thêm một đám chị em, cô hỏi: “Anh Tuy Trầm, tết âm lịch này anh tới Lệ thành du lịch sao?”

Hạ Tuy Trầm cầm trong tay tách trà sứ trắng một lúc, ánh mắt thâm thúy đảo qua, giọng điệu rất nhẹ: “Gọi tôi là anh cũng không thích hợp lắm…”

Anh không nói mục đích anh tới Lệ Thành làm gì, Cố Duyệt Tâm cũng không miệt mài theo đuổi câu trả lời.

Cô bụm má cười: “Tuy anh và chú em là bằng hữu, nhưng so với chú em thì trẻ hơn rất nhiều, sao em có thể gọi anh bằng chú được”.

Những lời này vừa nói ra, bên ngoài phòng khách có tiếng giày cao gót vang lên.

Gần như trong nháy mắt, những người có mặt ở đây đều nhìn sang, chỉ thấy Cố Thanh Sương đi vào, mấy năm không trở về nhà, cô vẫn quá xinh đẹp lạnh lùng, nhìn thấy người ta cũng không chào hỏi, nhàn nhạt nhìn sang.

Cố Văn Hàn vui mừng muốn chết, đứng lên nói: “Sao trở về cũng không báo cho bố trước nói một tiếng.”

Cố Thanh Sương coi những người trong phòng khách như không khí, ném chiếc túi trên tay xuống ghế sô pha, vừa vặn nhét vào tay Hạ Tuy Trầm, Cố Duyệt Tâm nhíu mày, bày ra bộ dạng chị lớn trong nhà nói: “Em gái à, khách của bố em vẫn còn ở đây.”

Cố Thanh Sương giả vờ không quen biết với Hạ Tuy Trầm, nở một nụ cười: “Hóa ra là chú Hạ.”

Rõ ràng, vừa rồi câu nói kia của Cố Duyệt Tâm đã bị cô nghe thấy được.

Tiếng “chú” này vừa kêu lên, cũng không biết là đang chế giễu ai.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ánh mắt Hạ Tuy Trầm không còn lạnh nhạt, thoáng hiện lên ý cười: “Cháu gái nhỏ.”

Cố Thanh Sương: “…”

Cố Văn Hàn không nhận thấy sóng ngầm giữa hai người, trọng điểm ông đều tập trung vào một vấn đề khác: “Không phải con luôn miệng nói tết này sẽ dẫn người nào đó về nhà sao?”

Cố Thanh Sương: “Ồ, tôi có nói sao?”

Cố Văn Hàn tức giận đến không nói được lời nào, Cố Duyệt Tâm cũng không dám thờ ơ, xen vào đó là một nụ cười: “Nữ minh tinh bây giờ cũng có thể yêu đương sao? Bây giờ em đều xuất hiện khắp các con phố lớn nhỏ, mấy nữ thư ký trong công ty chúng ta đều phát cuồng vì em, mỗi ngày đều phải lên weibo tìm kiếm hóng tin tức về em.

Toàn bộ Cố gia chỉ có mình Cố Thanh Sương không chịu ai quản giáo, ngoại trừ cô, người nào không tốt nghiệp sẽ phải từng bước làm việc trong công ty của các gia tộc khác.

Cố Duyệt Tâm không phân biệt rõ đó là ghen ghét hay hâm mộ, nhưng cô ta châm chọc Cố Thanh Sương đã không phải ngày một ngày hai.

Cố Thanh Sương cũng không phải người dễ chọc, hướng đến chỗ Hạ Tuy Trầm ngồi xuống, chiếc váy phủ lên quần tây của anh, những người khác không có chút nghi ngờ nào. Rốt cuộc bằng hữu của Cố Văn Hàn, cô thân là con gái của ông, quen biết anh thì cũng là chuyện bình thường.

Thấy Cố Thanh Sương ngoài cười nhưng trong không cười, nốt ruồi nhẹ trên sống mũi cô ta lộ ra vẻ ngây thơ: “Chị thì dễ yêu đương hơn em họ rồi, ít nhất chị thích người đàn ông nào, chỉ cần theo đuổi là được.”

Đám con gái còn lại đang ngồi vây lại xem kịch: “…”

Ngoại hình của Cố Duyệt Tâm giống mẹ cô ta, kém nổi bật hơn so với các chị em gái Cố gia, chưa kể khi gặp phải phôi thai chuẩn như Cố Thanh Sương thì lại càng lu mờ hơn. Khi còn nhỏ hai người cãi nhau, cô ta châm chọc Cố Thanh Sương là đứa không có mẹ nuôi dạy, Cố Thanh Sương lại chế nhạo cô ta là một người xấu xí.

Bóc trần vết sẹo của người ta, không ai chịu nhường ai.

Mắt thấy một lời không hợp liền phải cãi nhau, Cố Văn Hàn ra tiếng quát bảo ngưng lại:: “Có khách quý ở đây, hai đứa nói chuyện như vậy còn ra thể thống gì hả?”

Sau đó, Cố Thanh Sương cùng Cố Duyệt Tâm đều im lặng, trải qua hai giờ trong yên bình.

Cố Chính Nhã, người đứng đầu Cố gia, nghe nói tộc trưởng mới của Hạ gia là khách đến nhà, cũng vội vàng trở về, cũng như các chú bác khác, so với khi bà nội ở đây còn náo nhiệt hơn.

Bà cụ không có ở nhà, vẫn là Cố Duyệt Tâm nói: “Bà nghe nói tết âm lịch này em sẽ về, sợ bị em làm tức chết nên hôm qua bà đã đến chùa nghỉ ngơi vài ngày. “

Cố Thanh Sương cầm tách trà lên nhấp một ngụm, thái độ chậm rãi: “Ồ.”

Sau khi uống xong, cô nhận ra rằng mình đã uống nhầm cốc, đó là của Hạ Tuy Trầm.

Cô nhướng mi liếc qua, thấy anh đang bình tĩnh bưng tách trà của cô, trên mép có vết son rất nhẹ, mặt không biến sắc nhấp một ngụm.

Cố Thanh Sương không nói gì, tiếp tục cầm tách trà.

Cố Chính Nhã ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm không dứt, hiển nhiên là rất quan tâm đến Hạ Tuy Trầm, cố ý hay vô tình hỏi đến chuyện kết hôn của anh, kết quả đều bị Cố Văn Hàn nói một câu làm cho nghẹn họng: “Hạ tổng vừa mới kết hôn.”

Cố Chính Nhã nhìn con gái có chút tiếc nuối, Cố Duyệt Tâm đã hồi tâm, xem Hạ Tuy Trầm như một người đàn ông bình thường, xưng hô cách kính trọng: “Chú Hạ ở lại dùng cơm trưa cùng chúng cháu đi, cháu thấy người nhà cháu và chú rất hợp ý nhau đó nha.”

Theo lời mời của Cố gia, Hạ Tuy Trầm ở lại dùng bữa trưa, nói chuyện ứng phó với mọi người, lại lặng lẽ chăm sóc Cố Thanh Sương bên cạnh, cử chỉ gian tình quá tự nhiên, thế nhưng không có ai phát hiện.

Đàn ông nói chuyện công việc, từ trước đến nay đều luôn nói bốc nói phét, sẽ không để ý chuyện bên cạnh.

Cố Thanh Sương vùi đầu ăn, chỉ ăn những gì trước mặt.

Khi Cố Văn Hàn quay đầu lại, ông tình cờ nhìn thấy Hạ Tuy Trầm đang dùng đũa đặt một miếng cá vào bát của cô. Sửng sốt mất hai giây, ông luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm, không hiểu sao lại nhớ lại khi còn nhỏ Cố Thanh Sương luôn bị bà nội trừng phạt vì tội nghịch ngợm, tính tình cô quật cường giống mẹ Phó Uyển Uyển, nhất quyết đều không chịu nhận thua nhận sai.

Khi đó ở trên bàn ăn, cô bé nhỏ vùi đầu ăn cơm trắng, không thèm thò đũa ra gắp đồ ăn.

Cố Văn Hàn mới từ bên ngoài trở về, cũng không biết bà nội và con gái xảy ra mâu thuẫn gì, chỉ là nhìn lấy làm lạ, sau đó liền gắp một miếng thịt kho tàu, bỏ vào trong bát nhỏ của cô. Tuy nhiên, động tác ăn cơm của Cố Thanh Sương ngừng lại, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn ông, đôi mắt xinh đẹp ngân ngấn nước mắt, ngay sau đó lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.

Cố Văn Hàn không thể nhớ miếng thịt kho đó cuối cùng cô đã ăn nó hay chưa.

Bây giờ nhớ lại, nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ông chủ động gắp một đũa thịt kho, từ từ đưa vào bát của Cố Thanh Sương, quan tâm nói: “Ăn nhiều một chút, con gầy đến độ không có miếng thịt nào, đừng vì sự nghiệp mà giảm béo quá mức thế. “

Người ngoài nhìn vào sẽ thấy hình ảnh phụ từ tử hiếu, nhưng Cố Thanh Sương lại ghét bỏ đem miếng thịt kho bỏ sang một bên, không chút nào cảm kích.

“…”

**

Cố Văn Hàn mất hết mặt mũi, vì vậy ông ngừng làm một người cha yêu thương, tiếp tục bàn chuyện làm ăn với Cố Chính Nhã. Khi ánh mắt của mọi người không chú ý, bàn tay dưới gầm bàn của Cố Thanh Sương được bàn tay một người nào đó ấm áp nắm lấy.

Cô bình tĩnh nhìn sang bên cạnh, thấy Hạ Tuy Trầm đang thong dong cùng Cố Chính Nhã tán gẫu, không thấy có gì bất thường.

Nhưng đầu ngón tay của anh chạm vào ngón tay trắng nõn của cô, di chuyển xuống phía dưới, dừng lại trên đầu ngón tay, véo một lực vừa phải, như thể anh đang thưởng thức đồ sành sứ cao cấp.

Ở Cố gia, không ai biết mối quan hệ giữa hai người là như thế nào.

Cố Chính Nhã sẽ càng không quan tâm đến một đứa cháu gái làm trong ngành giải trí, từ lúc trở về đến giờ, ông ta cũng chưa bao giờ chủ động hỏi thăm tình hình bên ngoài của Cố Thanh Sương, thái độ xa lánh đến mức không có vẻ gì là người nhà thân thiết.

Vì vậy Cố Thanh Sương không thèm chính thức giới thiệu với người bác này, sau khi dùng bữa ở Cố gia, cô ấy không nghĩ đến việc ở lại qua đêm nên đứng dậy đi vào phòng tắm trang điểm lại.

Khi vừa lên lầu, cô đã thấy Hạ Tuy Trầm theo sau mình.

Cánh cửa đóng lại, cách biệt với thế giới bên ngoài, anh vòng tay qua vòng eo thon của Cố Thanh Sương rồi ấn vào phía trước bồn rửa, ôm cô vào lòng, giọng trầm thấp nói: “Không thích ở Cố gia sao? Anh phát hiện từ lúc em trở về đây không có cười một chút nào.”

Bầu không khí giữa Cố Thanh Sương và Cố gia không thể hòa hợp, giống như những người xa lạ, không thoải mái bằng khi ở cùng anh.

Hạ Tuy Trầm ghé sát môi mỏng vào tai cô, đôi mắt sâu đầy dịu dàng và ấm áp: “Đợi lát nữa anh gặp cha em nói một chút về chuyện hôn sự, sau đó sẽ đưa em về khách sạn nhé. “

Cố Thanh Sương nhướng mi, đặt tay lên trán anh, nhận thấy nhiệt độ giảm xuống, mới mở miệng nói: “Anh, em đột nhiên không muốn giới thiệu anh với bọn họ.”

Muốn Hạ Tuy Trầm làm con rể Cố gia, họ cầu còn không được, cô thay đổi chủ ý, vô cùng miễn cưỡng bởi vì mình mà phải khiến Hạ Tuy Trầm trên dưới hòa nhã với đám người này.

“Em ở Cố gia vốn là không được thương yêu, anh xem…… Bà nội biết rõ Tết Âm Lịch này em sẽ về nhà, bà lại trực tiếp đi lên chùa ở, còn Cố Chính Nhã đối với em thái độ còn không bằng đối với người xa lạ là anh. Cho nên em kết hôn hay không kết hôn, với ai, đối với Cố gia đều không quan trọng.”

“Thanh Sương…”

Cố Thanh Sương lắc đầu và nói “Em không muốn trên danh nghĩa Cố gia và Hạ gia là thông gia.

Trên đời làm sao có chuyện tốt như vậy, khi có lợi ích thì nhận người thân, lúc không có giá trị thì mặc kệ người ta sống chết ra sao.

Cô nghĩ cũng chán, thấy Hạ Tuy Trầm cau mày, cô cười nhẹ: “Anh … Em muốn rời khỏi Cố gia, về sau không bao giờ trở lại. Anh dẫn em đi cùng được không?”

Mười phút sau.

Hạ Tuy Trầm tùy ý tìm một cái cớ nói tạm biệt rồi rời đi, tỏ ý tiện đường đưa Cố Thanh Sương đi một đoạn, dáng vẻ mười phần săn sóc.

Bằng cách này, Cố Văn Hàn sẽ không có cơ hội thảo luận về dự án từ thiện với anh, nề hà anh có việc riêng, đáng tiếc mà tiễn người ra cửa, sau đó nhìn Cố Thanh Sương: “Bác của con còn có mấy lời muốn nói với con, chi bằng ở lại một lát? “

Cố Thanh Sương chân mang đôi cao gót đứng bên ngoài biệt thự, gió lạnh thổi qua, cô đưa tay lên vuốt lại mái tóc rối bù của mình, trong khi Hạ Tuy Trầm vẫn bình tĩnh đứng đó, nháy mắt vẻ lạnh lùng của cô tiêu tán một chút, cô cười như không cười nói “Nói chuyện gì?”

“Bác của con quen biết không ít thanh niên có ngoại hình lẫn tài năng…”

“Cố Văn Hàn, ông tốt hơn hết là nên lo việc riêng của mình đi, đừng để già rồi khí tiết tuổi già khó mà giữ được.”

Cố Thanh Sương trở về một chuyến liền đi một cách dứt khoát, thậm chí nửa điểm lưu luyến còn không có, lần này trở về, cô giống như quyết định kết thúc một cách sạch sẽ.

Xa xa nhìn thấy bóng dáng mảnh mai của cô lên xe, Cố Văn Hàn còn đứng tại chỗ, cảm thấy trong lòng trống rỗng, ông không hiểu vì sao chuyện lại thành ra như vậy, hơn nữa ông cũng đã quen với với việc mẹ cùng anh trai có thái độ ghẻ lạnh với con gái mình.

Ông cho rằng chỉ là chuyện tầm thường không thể tầm thường hơn được nữa, Cố Văn Hàn thu hồi tâm trí, định quay đầu bước vào biệt thự thì vô tình nhìn thấy chiếc xe bên đường vẫn chưa lái đi, tầm mắt xuyên thấu qua cửa sổ xe có chút mơ hồ, lại mơ hồ nhìn thấy Hạ Tuy Trầm ngồi ở ghế lái ôm lấy Cố Thanh Sương.

Hai người họ lặng lẽ hôn nhau, cảnh tượng này khiến tâm trí Cố Văn Hàn bị sốc.

Sau khi hôn xong.

Hạ Tuy Trầm đặt người trở lại ghế phụ, bình tĩnh lái xe rời đi, động tác của anh rất tự nhiên, hiển nhiên nhìn ra được đây không phải lần đầu tiên.

Cố Văn Hàn hơn nửa ngày mới phản ứng lại, bàn tay run rẩy lấy điện thoại ra, khi ông gọi đến, nói năng có chút lộn xộn: “Nha đầu chết tiệt kia, trên xe ôm ôm ấp ấp nhau, con dám cùng Hạ Tuy Trầm ở sau lưng ta làm chuyện xằng bậy…”

Cố Thanh Sương giọng nói không chút sợ hãi, vừa nghe đã biết cô không hề có ý nghiêm túc: “Tôi và Hạ Tuy Trầm làm chuyện xằng bậy còn phải được sự đồng ý của ông hay sao?”

“Cố Thanh Sương! Cậu ta đã kết hôn rồi! Cậu ta đã là người đã có gia đình rồi đấy!”

“Tôi có thể chờ anh ấy ly hôn …” Cố Văn Hàn tức giận đến mức suýt chút nữa bệnh cao huyết áp lại tái phát, ông nhìn điện thoại, giây tiếp theo thì trực tiếp cúp luôn cuộc gọi.

Bên trong xe.

Hạ Tuy Trầm nghiêng đầu qua, nhìn thấy sắc mặt Cố Thanh Sương hơi trầm xuống, vẻ mặt cô bình tĩnh gọi xe cấp cứu tới biệt thự Cố gia.

Cô ngựa quen đường cũ làm xong này hết thảy, duỗi người, lộ ra nụ cười: “Em sợ ngày mai tin tức sẽ là nữ minh tinh nổi tiếng Cố Thanh Sương bức chết cha ruột, vẫn là giữ lại một chút hiếu thuận gọi cho ông ấy chiếc xe cứu thương đi.”

… Này thì tình cha con, nhiều lắm là đến đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.