Người vệ sĩ đi theo từ nãy đến giờ không thể nhận ra sự hiện diện của Trực Kiên bước vào. Bởi cậu chỉ đứng bên ngoài mà không dám phá không gian tĩnh lặng. Cho đến khi nghe tiếng động lớn thì đã vội vàng lập tức bước vào. Bên cạnh đó không quên báo cáo lại sự việc qua Nguỵ Kính Dụ.
Trực Kiên bị đánh thì nổi cáu. Lập tức đứng lên muốn phản kháng. Nhưng cậu ta hiển nhiên không thể so với một người luyện võ công như vệ sĩ. Đứng bên cạnh trông bị lép vế trước động thái nghiêm nghị của người vệ sĩ thì cũng tỏ ra sợ hãi.
Trực Kiên xoay người muốn rời đi, lập tức đã đối diện với người đàn ông khí thế cao ngạo từ đằng sau đang bước tới. Nguỵ Kính Dụ vừa hiện diện, nhìn khung cảnh trước mặt, ánh mắt hằn lên những tia giận dữ.
Bước nhanh đến phía Vân Nhật Sam, lại trông thấy chiếc váy lộn xộn. Nguỵ Kính Dụ không nghĩ ngay trong chính địa bàn của mình lại còn có kẻ không biết trời đất là gì đụng đến cô.
Vội vàng ôm Vân Nhật Sam lên, cô theo thói quen thì hoảng sợ vùi ngay vào lòng. Hành động đó nhất thời khiến Nguỵ Kính Dụ mủi lòng. Thế nhưng trong một khắc khi ánh mắt quay sang nhìn Trực Kiên, biểu cảm đã thay đổi hẳn như muốn giết người.
“Không biết thân phận thì cần phải học lại!”
Ngay khi đặt Vân Nhật Sam vào xe, trong thấy cô không ngừng đưa tay ra phía sau lưng chà xát. Ban nãy tên nam nhân đó đã liếm rồi còn cắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-dam-chi-mang/3594374/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.