Vân Nhật Hạ cô ta hôm nay căn bản muốn đi chơi, nhưng đã bị Vân Nhật Sam chọc cho tức.
“Cho dù tôi là người làm, chị cũng nên nhớ, trong mắt người ngoài chị mới là một kẻ không ra gì.”
“Đúng vậy.”
Vân Nhật Sam khẽ cười, nụ cười rất xinh đẹp nhưng mang đầy vẻ bi thương. Sau đó, cô quay sang nhìn Diễm Nhu, mà cái nhìn này lập tức khiến bà ta chột dạ mà né tránh.
“Tôi thật không hiểu, chính các người sinh ra tôi. Nhưng cũng chính các người ghét bỏ rồi tìm cách huỷ hoại tôi. Hay như người ta thường nói, các người sống thua cả thú vật nữa…”
Lời chưa dứt, một tiếng bốp vang lên giữa căn nhà. Vân Chi Thành tức giận vô cùng, gương mặt ông ta nhăn nhó, mi tâm nhíu chặt.
Vân Nhật Sam sau cú tát hoàn toàn cảm nhận được mùi máu tanh nồng trong miệng.
Mà Vân Nhật Hạ đứng bên cạnh, rất hả giận. Cô ta như trả được thù, vui vẻ rời khỏi nhà mà tiếp tục cuộc vui.
Vân Nhật Sam à Vân Nhật Sam. Chị chính là không đấu lại tôi. Ai mà thèm là chị em của chị chứ, thứ bần hèn.
Căn nhà chỉ còn vỏn vẹn ba người, người hầu rất nhanh đã rời đi khi thấy sự xô xát này.
Vân Nhật Sam khẽ đưa lưỡi liếm vệt máu trên đôi môi nhỏ, sau đó vẫn quay qua tươi cười nhìn Vân Chi Thành đang nổi giận.
“Đáng lẽ lúc đó tao nên giết chết mày.”
Ông ta vừa nói, vừa chỉ tay.
Vân Nhật Sam lắc đầu, ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-dam-chi-mang/3594348/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.