Vân Nhật Sam không đoái hoài, xoay người trở lên hướng cầu thang. Đi dần về hướng Vân Nhật Hạ vẫn đang đứng chôn chân.
“Trí nhớ chị không tốt, phiền em nhắc lại là phòng chị ở đâu.”
Vân Nhật Hạ đưa tay chỉ.
“Dãy hai, bên tay trái.”
Dứt câu, cô ta lại xoay gương mặt sang nhìn Vân Nhật Sam. Trừng mặt nhìn cảnh cáo, cất giọng nói chỉ cả hai đủ nghe.
“Tôi cấm chị có bất kì ý đồ gì với anh Kính Dụ.”
Vân Nhật Sam trông vậy, chỉ khẽ cười, nụ cười rất tự nhiên, nhưng thật khiến Vân Nhật Hạ cô ta chột dạ mà sợ hãi. Bởi dù gì đi nữa, việc Ngụy Kính Dụ để ý đến cô ta là do Vân Nhật Sam đã lên giường.
Điều đó chẳng thể phủ nhận.
Vân Nhật Hạ khi này mặc váy ngủ mỏng manh, cẩn trọng đi xuống về hướng Ngụy Kính Dụ. Cô ta muốn nắm lấy cánh tay, người đàn ông lập tức xoay người khiến cô không kịp mà loạng choạng.
“Tôi vừa kết thúc công việc, không kịp giờ làm lễ. Em sẽ không giận chứ?”
Vân Nhật Hạ lắc đầu, người đàn ông đến đây, mừng còn không kịp.
“Em không, cảm ơn món đồ anh đã tặng.”
Ngụy Kính Dụ nghe vậy, cảm thấy trách nhiệm đã xong xuôi. Xoay người rời khỏi.
Vân Nhật Hạ không muốn người đàn ông rời đi, nhanh chóng ôm lấy cánh tay vào trong lồng ngực của cô ta, cố gắng dùng sự quyến rũ của cơ thể phô bày. Nhưng nháy mắt đã trông thấy ánh mắt u ám của Ngụy Kính Dụ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-dam-chi-mang/3594337/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.