Khi vừa đến nơi, thoáng chốc, lũ người trên xe ném Vân Nhật Sam xuống nền đất. Vừa mở mắt cô đã đối diện Vân Nhật Hạ.
Thứ đầu tiên mà Vân Nhật Sam đón nhận, đó là cú tát từ hướng Vân Nhật Hạ
Ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm cô, trông rất là tức giận.
“Tôi bảo chị cút khỏi thành phố này, vì cái gì lại còn lảng vảng ở đây, hơn nữa đêm qua, ai cho phép cùng anh ấy lên giường?”
Vân Nhật Sam nhận ra vấn đề cô ta nói đến, thoáng chốc chẳng hề có bộ dáng lúng túng. Gò má bị tát đến đỏ ửng nhưng vẫn ngẩng lên nhìn, khoé môi nở nụ cười khiêu khích.
Vân Chi Thành lẫn Diễm Nhu đứng đằng sau nhìn một màn này. Đến giờ thì họ đã hiểu vì sao người Nguỵ gia đột nhiên gọi lại. Ra là vì con nhỏ này đã lên giường với người đàn ông đó.
Trông Vân Nhật Sam vẫn cười, Vân Nhật Hạ không nhân nhượng lần nữa tát xuống gò má.
“Đồ… ngu. Cô, đúng thật là đồ ngu.” Vân Nhật Sam lẩm bẩm một câu, vừa đủ để Vân Nhật Hạ nghe được.
“Chị bảo tôi ngu?”
Nắm tay Vân Nhật Hạ siết chặt, lập tức quay sang nhìn Vân Chi Thành cùng Diễm Nhu đứng từ xa. Cô ta tức đến đen mặt, lớn giọng hét lên với đám người hầu xung quanh.
“Dây đâu, dây nịt đâu?”
Người hầu rất nhanh đã đưa đến sợi dây cô ta vẫn hay dùng. Vân Nhật Hạ căn bản bị chiều đến hư, vẫn luôn dùng sự tự mãn của bản thân. Cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-dam-chi-mang/3594335/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.