Dương Tĩnh Lan gật gật đầu, ánh mắt dời sang hướng khác, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt Nam Trúc Khiêm.
Nam Trúc Khiêm đem môi dán tại bên tai Dương Tĩnh Lan, nói khẽ:“Không cần khẩn trương…… Ta cũng là lần đầu tiên.” Hơi thở của hắn thành công khiến cho Dương Tĩnh Lan run rẩy một trận.
Ôm chặt ái nhân vào trong lòng , Nam Trúc Khiêm hôn lên đôi môi đạm sắc kia, tinh tế thưởng thức. Dương Tĩnh Lan bị hôn đến sắp hít thở không thông, không tự chủ được ôm chặt lấy người kia.
Nụ hôn triền miên chấm dứt, quần áo trên người cũng dần dần rơi xuống. Nam Trúc Khiêm cười cười, một tay ôm lấy Dương Tĩnh Lan, hướng phòng ngủ đi đến.
Đêm đông rét lạnh, tuyết bay đầy trời. Mà trong phòng hai người, lại phá lệ cảm giác ôn hòa.
Một tia nắng ban mai chiếu vào gương mặt ngủ say của Dương Tĩnh Lan, dát lên một tầng vàng nhạt. Dương Tĩnh Lan trở mình, ôm chăn bông mềm mại tiếp tục ngủ.
Nam Trúc Khiêm thay y dịch dịch góc chăn, sửa sang lại quần áo xong rồi xuống giường rửa mặt. Tuy hắn không ngại lại tiếp tục làm chuyện tối qua…… Nhưng nhìn Thương Nguyệt mệt mỏi thành cái dạng kia, hay là thôi đi.
Dương Tĩnh Lan là bị Lưu Sương liếm tỉnh . Con mèo nhỏ phát hiện chủ nhân ngủ đến mặt trời lên cao còn chưa rời giường, cho rằng chủ nhân sinh bệnh , cho nên đem y cứu tỉnh , còn cắn góc áo Nam Trúc Khiêm bắt hắn đến xem.
Nam Trúc Khiêm bật cười. Con mèo này rất thông minh , xem ra Thương Nguyệt không có nhìn nhầm.
“Ân……” Dương Tĩnh Lan nhập nhèm đôi mắt buồn ngủ, cuống họng khàn khàn nói không nên lời. Nam Trúc Khiêm rót chén nước đưa cho y.“Đừng nói chuyện, uống nước trước đi.”
Dương Tĩnh Lan tiếp nhận cái chén uống một hơi cạn sạch, cuối cùng cảm giác yết hầu có điểm thoải mái. Y đang muốn mặc quần áo, cúi đầu trông thấy dấu vết lưu lại trên người mình, lập tức thẹn thùng.
Phát giác được ánh mắt của y, Nam Trúc Khiêm áy náy cười.“Tối qua…… Thực xin lỗi.”
“Ách… Cái kia…” Dương Tĩnh Lan có chút khó mở miệng,“Ngươi… Giúp ta tắm rửa sạch sẽ sao?”
“Yên tâm đi, đã tắm rửa cho ngươi rồi.” Nam Trúc Khiêm giúp y phủ thêm áo ngoài,“Bên ngoài rất lạnh, coi chừng bị phong hàn.”
Dương Tĩnh Lan mặc quần áo, chân vừa chạm xuống đất thiếu chút nữa té ngã, may mắn Nam Trúc Khiêm kịp thời đỡ y.“Không sao chứ?”
“…… Ta không sao.” Dương Tĩnh Lan vuốt vuốt phần eo đau nhức, trên mặt ẩn ẩn một tầng đỏ ửng.
Nam Trúc Khiêm cười cười, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa eo Dương Tĩnh Lan.“Bị đau ở đây đúng không?”
“Ân…” Dương Tĩnh Lan nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
“Thương Nguyệt… Cám ơn lễ vật tân niên của ngươi, ta rất thích.”
Nghe vậy, Dương Tĩnh Lan nở cái nụ cười sáng lạn với Nam Trúc Khiêm. Mà nụ cười này, trong mắt Nam Trúc Khiêm lại có vài phần hấp dẫn.
Bởi vì nụ cười này mà Dương Tĩnh Lan bị Nam Trúc Khiêm lăn qua lăn lại lần nữa, rồi nằm trên giường cả ngày.
“Tân niên khoái hoạt.” Nhìn ánh lửa của pháo hoa đầy trời, Dương Tĩnh Lan nhẹ giọng nói với người bên cạnh.
“Lâu chủ, ngươi cùng Thương Nguyệt công tử khanh khanh ta ta như vậy, thật sự là hại chết chúng thuộc hạ.” Thanh âm Lạc Ngâm từ phía sau truyền đến,“Ta đây xin chuyển cáo thỉnh cầu của mọi người, mong lâu chủ chấp thuận mọi người nghỉ ngơi một ngày, như vậy sẽ không có người quấy rầy nhị vị.”
Nam Trúc Khiêm mỉm cười, nhưng cảm giác áp bách không giảm.“Tân niên, đương nhiên phải mọi người cùng nhau trải qua mới náo nhiệt. An an tĩnh tĩnh , thật sự buồn lắm a.”
Muốn lười biếng? Lạc Ngâm, ngươi cứ xử lý xong công việc rồi nói sau.
Lạc Ngâm “Dạ” Một tiếng, xoay người nói với người của Bắc Lam lâu:“Nghe thấy chưa a? Không phải ta không cho các ngươi nghỉ ngơi…”
“Cũng được , dù sao ở tại Bắc Lam lâu cái gì cũng tốt .” Tiêu Thương Nhiên nói,“Ca ta ở trong này qua tân niên, ta tự nhiên phải ở lại chỗ này.”
“Hảo hoài niệm khi còn bé cha nương cho ta tiền lì xì a.” Tố Đoạn Tiểu Diệp nói,“Hiện tại dù ta trưởng thành, ai cho ta tiền lì xì ta cũng vui vẻ nhận a.”
“Muốn nhận tiền lì xì sao? Chờ ngươi cùng Phi Minh thành thân , sinh tiểu hài tử, muốn nhận bao nhiêu cái thì có bấy nhiêu.” Lạc Ngâm trêu chọc.
“Được rồi được rồi, không ai không biết tình ý của hai người, đừng che che dấu dấu nữa .”
“Bắc Lam lâu… Rất náo nhiệt .” Ngón tay khẽ vén lên khăn lụa che mặt, dung mạo như tiên nữ giáng trần.
“Cung chủ, người của Bắc Lam lâu sẽ không nhận được tin tức đi?” Nữ tử trên mặt che lụa mỏng nhíu mày,“Diệt Diệu giáo đã bắt đầu hành động.”
Nhan Bích đem ánh mắt dời theo Bắc Lam lâu.“Nam lâu chủ không nên thiếu đề phòng như thế…… Nếu không phải hắn có mười phần nắm chắc, cho rằng Diệt Diệu giáo sẽ đối phó chúng ta đầu tiên… Thì chính là hắn đã sớm nghĩ kỹ đối sách.”
“Cho dù Diệt Diệu giáo đối phó chúng ta trước thì như thế nào? Bắc Lam lâu với chúng ta là minh hữu, không có khả năng thấy chết mà không cứu.” Một nữ tử khác vận váy đỏ thẫm nói “Lần trước bọn họ gặp nạn, chúng ta cũng xuất không ít lực!”
Nhan Bích nhẹ nhàng cười, con mắt như thu thủy.“Tiểu Nhứ, có một số việc cũng không đơn giản như ngươi nói…… Bắc Lam lâu muốn khoanh tay đứng nhìn, cũng có thể đường hoàng dùng lý do tấc trách, đến ứng cứu không kịp Bách Vi cung.”
Hạ Mộ Nhứ giương đôi mi thanh tú.“Nếu là như vậy, chúng ta vì cái gì còn muốn cùng bọn họ kết minh?”
“Ta chỉ là giả bố trí mà thôi… Nam lâu chủ cũng không phải người vô tình vô nghĩa.” Nhan Bích phất mái tóc đen trên vai,“Nếu không ta cũng sẽ không cùng hắn liên thủ kiềm chế La Đình.”
Một đốm lửa bay lên bầu trời đêm, diễm quang chói mắt. Ba nữ tử đứng lặng dưới ánh trăng thưởng thức cảnh sắc xinh đẹp này, lại bị tiếng động lạ cắt đứt.
“Nguy rồi, có biến!” Hạ Mộ Nhứ không vui hừ một tiếng,“La Đình đúng là không có nhân tính ! Lại đột kích ngay lúc này!”
“Đánh úp, xuất kỳ bất ý. Gã ngược lại khiến ta mở rộng tầm mắt.” Nhan Bích cười , xuất ra một đôi nguyệt đao,“Tiểu Nhứ, A Tử, chuẩn bị khai chiến .”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]