Editor: LeoMon
Thanh âm này thình lình từ trong đầu trực tiếp vang lên, Mai Tử Ý bình tĩnh đánh giá bốn phía thêm một lần nữa nhưng không có thu hoạch gì, xung quanh quá mức yên tĩnh, giống như một không gian hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài vậy. Bất quá, bầu trời xanh thẳm trên không trung rất có hiệu quả giảm bớt áp lực, mặc dù khi cậu ngủ đã là hơn mười một giờ đêm.
Sau khi giọng nói trong đầu biến mất, dường như rào cản xung quanh cũng biến mất theo, xa xa bắt đầu có vài tiếng gọi ầm ĩ.
"Có ai không? Có ai ở đó không?"
"Có người! Ai đó! Ngươi là ai? Ngươi ở đâu? Đây là chỗ nào?"
"Mê cung cái khỉ gì, mẹ nó đây là chỗ quái nào?"
"Tao muốn về nhà! Tao muốn về nhà!"
"A! Đây là đâu! Đây là chỗ nào! Sao tôi lại ở đây?"
"......"
Từ lúc âm thanh kêu gọi đầu tiên vang lên, lục tục từ các vị trí khác cũng có tiếng người vọng ra đáp lại, có xa có gần, có nam có nữ, thông qua âm sắc để phán đoán, thì nói chuyện có ít nhất bốn người. Tình huống quá mức quỷ dị làm cho bọn họ dù biết kêu gọi vô dụng cũng cố sức nói không ngừng, giống như làm vậy có thể có được một chút an ủi.
Mai Tử Ý không lên tiếng đáp lại, cậu vẫn vô pháp xác định được tình huống trước mắt, tự nhiên không muốn dễ dàng bại lộ, thay vào đó nỗ lực nhớ lại thanh âm vừa mới vang lên trong đầu kia để moi ra tin tức cần thiết:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cung-vo-han/594633/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.