Khi chúng tôi đến gần cái đầu của thằng hề đang cười toe toét dẫn vào ngôi nhà vui nhộn,những tiếng hét văng vẳng được thay thế bằng tiếng nhạc carnival rùngrợn vang lên rất lớn từ trong lòng ngôi nhà. Tôi bước qua miệng thằnghề, và sàn nhà chuyển động. Tôi giơ tay ra để giữ thăng bằng, nhưng cácbức tường cũng xoay chuyển, lăn tròn dưới bàn tay tôi. Khi mắt tôi thích nghi với những vệt sáng lọt qua miệng thằng hề đằng sau tôi, tôi thấymình đang ở bên trong một cái thùng xoay có vẻ kéo dài bất tận. Cáithùng được sơn sọc đỏ trắng, và những màu sắc nhòa vào nhau thành mộtmàu hồng đến chóng mặt.
”Đây,“ Rixon nói, dẫn tôi đi qua cái thùng.
Tôi đặt một chân lên trước chân kia, mò mẫm tiến về phía trước. Cuối cùng,khi tôi bước ra mặt đất bằng phẳng, một luồng khí lạnh xộc thẳng từ dưới sàn lên. Khí lạnh lướt trên da tôi, và tôi nhảy tránh sang bên vớitiếng hổn hển giật mình.
”Không phải là thật đâu,“ Rixon trấn antôi. “Chúng ta phải đi tiếp. Nếu Scott quyết định lùng sục đường hầm,chúng ta phải vào trong đó trước hắn.”
Không khí chua lòm và ẩmướt, tỏa mùi gỉ sắt. Cái đầu thằng hề giờ đã cách một quãng khá xa. Ánhsáng duy nhất tỏa ra từ những bóng đèn đỏ trên trần hang lóe lên đủ lâuđể rọi vào một bộ xương người treo lủng lẳng, một thây ma đang phân hủyhoặc một con ma cà rồng nhô lên từ quan tài.
”Còn bao xa?” Tôihỏi Rixon qua tiếng tạp âm méo mó của những tiếng huýt, tiếng cười khúckhích và tiếng than vãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cung-ky-uc-vet-seo-canh-thien-than-phan-2/2475481/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.