“Oa, ông không được đánh tôi, anh ơi” Hoan bảobối vừa nhìn thấy động tác của Hạo, càng sợ khóc toáng lên, theo bản năng sàvào ngực Đình bảo bối, tìm nơi an toàn.
“Ngoan nào, anh ở đây, không phải sợ, này, ông quay đầu đi chỗ khác đi, gươngmặt lạnh lùng của ông dọa Hoan bảo bối của tôi rồi.” Đình bảo bối không kháchsáo nói với Hạo, mặc dù trong lòng cũng sợ khuôn mặt như băng đó nhưng lúc nàyHoan bảo bối đang sợ, thân là anh trai phải bảo vệ em gái.
“Ha ha Hạo, không nghĩ được lại có đứa bé nhìn mặt cậu mà không khóc, ha ha”Linh đang lái xe nghe được những lời không chút sợ sệt của Đình bảo bối vui vẻphá lên cười.
“Im đi”. Hạo bị Đình bảo bối nói như vậy, so với trời đông đầy tuyết còn lạnhhơn, chỉ có điều thằng bạn từ nhỏ lớn lên cùng mình lại đang cười ngông cuồng,không nể mặt mình tí nào.
“Không phải, mình không thể nhịn được, ha ha, cậu không thấy buồn cười à?” Linhcăn bản không dừng nổi, không nghĩ rằng con Kính Huyễn lại can đảm như thế.
“...” Hạo không nói lời nào, thô lỗ ném hộp khăn giấy cho Đình bảo bối, sau đómất tinh thần, đờ người, không khí trong xe phút chốc trầm hẳn, lúc này có muốncũng không cười nổi.
“Ha ha. Không cười thì thôi, nhóc này, chú này chỉ muốn cầm khăn giấy lau choem gái cháu, không có ác ý gì, cháu không cần lo lắng”. Linh thấy không khí cóvẻ ngột ngạt, không cười ngông cuồng nữa còn tốt bụng giải thích giúp Hạo.
“Hơ, cầm khăn giấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-dua-tre-dung-chay/2954069/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.