“Không được, đây là tôi làm cho Kính Huyễn, khôngcó phần của các người.” Diêm Hỏa không đồng ý Kính Huyễn đem thành quả của mìnhcho tình địch ăn, Tiêu cố ý tới chính là muốn khiêu chiến sự kiên nhẫn của anh.
“Tất cả mọi người đều đói bụng, anh làm nhiều hơn một chút không được sao, xemnhư bọn họ là khách quý tới nhà vậy.” Kính Huyễn nhìn Diêm Hỏa biểu tình nhưmột đứa trẻ sợ bị giành giật mất kẹo trong tay, không hiểu vì sao làm như vậy.
“Nhưng mà đó là anh làm cho em ăn, tại sao phải cho bọn họ ăn, hơn nữa còn làmột kẻ đặc biệt, chuyên môn gây sự đối ngịch với anh.” Diêm Hỏa quỷ dị nhìnTiêu, nhìn tươi cười trên mặt anh ta, trong lòng của anh khó chịu muốn đánhngười rồi.
“Bằng không tôi tới giúp anh, tôi cũng biết làm một chút.” Vẫn không một ai lêntiếng, Dương Lịch đề nghị, thấy Kính Huyễn trong tình thế khó xử, Dương Lịchkhông nhịn được bèn đứng ra muốn giúp đỡ.
“Anh cũng biết, có chắc không phải chỉ vì sĩ diện chứ?” Diêm Hỏa không tintưởng nhìn trên người Dương Lịch một chút, cuối cùng lắc đầu một cái, nói khôngđồng ý.
“Ừhm, trước kia ba bữa cơm của Kính Huyễn đều do tôi phụ trách, đối với tôi mànói đó chỉ là chuyện nhỏ.” Dương Lịch không so đo cái nhìn không tin tưởng củaDiêm Hỏa, trước kia vì dụ dỗ Kính Huyễn ăn cơm, nên Dương Lịch cố ý đi học nấuăn,, mỗi ngày nấu mỗi món, đa dạng làm cho Kính Huyễn ăn.
“Chúng tôi cũng biết, chỉ là nấu cơm thôi chẳng có gì là to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-dua-tre-dung-chay/2954044/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.