Chương trước
Chương sau
“Giữa chúng ta không có gì giải thích cả, tôi hivọng về sau anh không cần trở lại làm phiền tôi.” Kính Huyễn sau khi nói xong,hướng về phía Diêm Hỏa nói: “Chúng ta đi thôi, em mệt rồi.”

“Được, vậy chúng ta đi.” Diêm Hỏa không nói gì, ôm Kính Huyễn rời đi.

“Các người chờ một chút, Kính Huyễn em cho anh vài phút để giải thích có đượckhông.” Dương Lịch chặn trước mặt Diêm Hỏa, không muốn Diêm Hỏa ôm Kính Huyễnrời đi.

“Không cần thiết.” Kính huyễn lạnh lùng nói, Diêm Hỏa nghe lời nói Kính Huyễn,liền ôm Kính Huyễn lướt qua rời đi. Kính Huyễn đầu tựa vào lồng ngực Diêm Hỏa,không muốn để cho Dương Lịch nhìn thấy cô đang khóc.

Dương Lịch đứng tại chỗ nhìn Kính Huyễn bị người đang ông khác ôm đi mỗi lúcmột xa, tay nắm chặt thành quả đấm, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dángcủa bọn họ, mới thả lỏng nắm tay, đi về. (tội nghiệp Dương Lịch, mình đau lòngcho anh ấy quá)

“Các con sao lại quay về sớm như vậy, không phải nói là muốn đi chơi một tuầnsao?” Mẹ Diêm ở trước cửa nhìn từng cái đầu đầy bụi đất xuống xe, không hiểuhỏi Diêm Hỏa, nói là đi một tuần, nhưng sao mới có một ngày lại trở về rồi?

“Trên đường xảy ra một ít chuyện, nên quay trở lại.” Diêm Hỏa nhìn ánh mắt mẹDiêm nhìn anh kỳ lạ, cũng biết trong lòng bà đang suy nghĩ điều gì.

“Kính Huyễn, có phải là Diêm Hỏa lại ăn hiếp con phải không?” Mẹ Diêm có thểnghĩ tới chính là cái này, bình tĩnh đến gần hỏi Kính Huyễn.

“Bác gái không phải vậy, là chuyện của cháu, không liên quan đến Diêm Hỏa.”Kính Huyễn nhìn dáng vẻ tò mò của mẹ Diêm, nói xin lỗi. Nếu không phải bởi vìcô sự việc cũng sẽ không thành ra như vậy.

“Thật không, con không phải cần sợ, có cái gì uất ức cứ nói ra, mẹ giúp con dạydỗ tên tiểu tử thúi này.” Mẹ Diêm sau khi nói xong, còn không khách khí thưởngcho Diêm Hỏa một cái đánh, bày tỏ lời bà nói là thật.

“Mẹ, mẹ làm gì đấy.” Diêm Hỏa bị đánh, mất hứng hỏi mẹ của mình không phân biệttốt xấu liền đánh, xuống tay cũng không nhẹ chút nào.

“Ai kêu con dám khi dễ Kính Huyễn nhà ta, đúng là đáng đánh.” mẹ Diêm còn nóilý do rất có lý, hoàn toàn không thấy dáng vẻ Diêm Hỏa giả vờ uất ức, cười hípmắt nhìn Kính Huyễn.

“Bác gái, Diêm Hỏa không có ức hiếp con, thật sự là do con.” Kính Huyễn dở khócdở cười nhìn mẹ Diêm nói thật, ngược lại trong lòng rất cảm động.

“Thật không có khi dễ con, vậy thì được, Diêm Hỏa con ôm Kính Huyễn vào nhà đi,bên ngoài nắng lắm.” Mẹ Diêm nghe Kính Huyễn khẳng định trả lời, lúc này mới bỏqua cơ hội có thể dạy dỗ Diêm Hỏa, không khách khí kêu Diêm Hỏa ôm Kính Huyễnđi vào.

“Hai đứa có biết ba và mẹ xảy ra chuyện gì không?” Mẹ Diêm nhìn Diêm Hỏa ômKính Huyễn đi xa, sau đó đem hai bảo bối đi tới phòng của mình, bà nội Diêmcũng đi theo cùng hỏi thăm hai bảo bối.

“Cháu biết, bà nội.” Hoan bảo bối nghe mẹ Diêm nói xong, không kịp chờ đợi liềngiơ tay trả lời mình biết.

“Vậy cháu mau nói đi, có phải là ba khi dễ mẹ con không?” Trong lòng mẹ Diêmchỉ nghĩ đến có thể là điều này.

“Không phải, sau khi chúng con đến đó, có một chú xấu xa lôi kéo mẹ, muốn đemmẹ đến nơi nào đó.” Hoan bảo bối nói chuyện đến một nửa, mẹ Diêm nghe cơ hồ đầuđầy dấu chấm hỏi.

“Sao lại xuất hiện một chú xấu xa, chẳng lẻ muốn bắt cóc mẹ con, có đúngkhông?” Mẹ Diêm lại suy nghĩ, cuối cùng khẩn trương nói.

“Không phải vậy, bà nội, bà đừng nghe Hoan Hoan nói chuyện, chỉ nói đúng mộtnữa.” Đình bảo bối nghe Hoan bảo bối nói được nửa chừng, cũng biết mẹ Diêm nhấtđịnh là không hiểu.

“Vậy thì như thế nào, cháu nói nhanh một chút.” Mẹ Diêm cá tính nôn nóng xem ralà không thay đổi được, thúc giục Đình bảo bối nhanh nói rõ ràng cho bà biết.

“Thật ra thì, ở chỗ đi du lịch, mẹ gặp lại bạn trai trước kia, người đó nóimuốn giải thích cái gì với mẹ, nhưng mà mẹ vừa nhìn thấy chú ấy thì khóc, cáigì cũng không muốn nghe, cho nên mọi người lập tức quay về.” Đình bảo bối nóilời đơn giản nhất với mẹ Diêm, như vậy bà nghe lập tức sẽ hiểu.

“Vậy Diêm Hỏa nhà ta không phải là có tình địch sao, vậy cũng không được, phảingăn cản mới được.” Mẹ Diêm nghe lời Đình bảo bối vừa nói, trong đầu khẩntrương nghĩ ra đối sách, Kính Huyễn là nàng dâu bà ưng ý nhất, không thể để côdễ dàng rời đi như vậy.

“Mẹ, mẹ nói nên làm gì mới phải đây?” Mẹ Diêm không nghĩ ra được, không thể làmgì khác hơn là đem hi vọng ký thác vào bà nội Diêm.

“Vậy chúng ta nhanh để cho hai đứa kết hôn, như vậy Kính Huyễn chính thức trởthành người nhà chúng ta rồi, đúng không.” Bà nội Diêm vui vẻ nói, còn cảm thấymình thật thông minh.

“Nhưng mà hai đứa không phải là không đồng ý kết hôn hay sao? Làm sao kêu bọnchúng kết hôn nhanh được?” Mẹ Diêm kỳ quái hỏi bà nội Diêm, nếu như bọn họ đồngý kết hôn, vậy thì bà đã sớm giúp bọn họ kết hôn rồi.

“Vậy thì đem buộc hai đứa nó lại với nhau, kết hôn hay không không quan trọng,miễn sao chúng ta có cháu dâu là được rồi.” Bà nội Diêm nói hai mắt cũng sánglên.

“Bà nội, như vậy không được, mẹ không thích việc bị mọi người cưỡng bách.” Đìnhbảo bối tức thời lên tiếng nói, nếu để hai người lớn này xen vào chuyện sẽ cònnáo loạn hơn, vậy cũng không tốt, nhưng nhìn thấy hai người tính toán như vậy,nên có lòng tốt đề nghị.

“Đình Đình ngoan, con nói phải làm như thế nào, có nghĩ ra được ý kiến nào haykhông.” Mẹ Diêm nghe Đình bảo bối nói, lần này toàn bộ hi vọng ký thác vào Đìnhbảo bối.

“Con cũng không biết.” Đình bảo bối trả lời, ngay lập tức sự nhiệt tình của mẹDiêm tắt ngúm, trên đầu giống như bị dội một thùng nước lạnh, ngơ ngác đứng tạichỗ không biết nói cái gì với Đình bảo bối.

“Chỉ là, con biết một phương pháp có thể làm cho mẹ nhanh tiếp nhận mọi người.”Lần này Đình bảo bối làm cho mẹ Diêm thấy được chút ánh sáng, cố ý nói đến mộtnữa, không nói hết làm cho bọn họ bị lôi cuốn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.