“Kính Huyễn em nhanh ra ngoài đây đi, anh tìm emthật lâu đó.” Dương Lịch tìm khắp cả khu vườn rồi, cũng không nhìn thấy KínhHuyễn, đứng tại chỗ oán trách nói.
“Ha ha! Biết chắc anh không tìm ra em, em luôn ở phía trên này nè.” Kính huyễnrốt cuộc tốt bụng bỏ qua cho Dương Lịch, ở trên núi giả mặt lộ ra khuôn mặt nhỏnhắn tràn đầy nụ cười, hướng về khuôn mặt phía dưới tìm mình đang mất bình tĩnhmà nói.
“Em làm gì mà trèo lên chỗ cao như vậy, rất nguy hiểm, mau xuống đây.” DươngLịch nhìn thấy Kính Huyễn ở chỗ nguy hiểm, lo lắng kêu cô mau xuống, nếu khôngcẩn thận té thì nguy.
“Biết rồi, không cần sợ là núi giả mà, núi này không có cao.” Kính Huyễn ngạcnhiên nhìn Dương Lịch, chu chu môi bày tỏ không đồng ý lo lắng kia.
Kính huyễn thận trọng bò xuống núi giả, cũng đang bò đến nửa chừng, bước khôngvững, lảo đảo té xuống, Kính Huyễn sợ thét lên, không dám nhìn xuống phía dưới,dùng đôi tay che mắt lại.
Đợi thật lâu cũng không thấy cảm giác đau đớn, té xuống núi giả cũng không cầnlâu như vậy? Kính Huyễn nghi ngờ buông tay đang che mắt ra, rõ ràng là xuốngđất rồi, nhưng tại sao cô lại không thấy đau?
“Rốt cuộc em tính không đứng lên tới khi nào, nặng muốn chết, em nên mau giảmcân đi.” Phút chốc Kính Huyễn sắp té xuống Dương Lịch làm miếng đệm thịt chocô, thấy cô nhóc ngu ngốc này còn chưa có ý định đứng lên, nên đành phải lêntiếng.
“A, thì ra là em đè anh ở phía dưới, không trách được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-dua-tre-dung-chay/2953987/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.