“Tại sao cậu lại đi gấp như vậy, chân của cậukhông nên cử động nhiều.” Mật Nhu lo lắng nhìn chân bị thương của Kính Huyễn,không hiểu hỏi cô.
“Cậu tại sao đần như vậy, cậu không nhìn thấy hai người kia sao? Nếu như bị họphát hiện đến sự tồn tại của tớ, hai bảo bối sẽ bị mang đi, hiện tại tốt nhấtlà chạy trốn thôi?” Kính Huyễn nhỏ giọng nói với Mật Nhu, tự mình bước xuốnggiường.
“A, vậy chúng ta đi nhanh một chút, tớ đỡ cậu, Húc Nhật anh cũng tới đây nhanhgiúp một tay.” Mật Nhu cố hết sức đỡ Kính Huyễn, vội vàng kêu Húc Nhật tới giúpmột tay.
“Vậy anh cõng em đi, chân của em bây giờ đi lại không tiện.” Húc Nhật không nóihai lời đem Kính Huyễn cõng lên, Kính Huyễn cũng không phản đối nằm trên lưngcủa Húc Nhật.
Kính Huyễn theo thói quen quay đầu lại, bỗng nhiên ánh mắt cô cùng mẹ Diêm giaonhau, trong lòng Kính Huyễn run rẩy, vẻ mặt cứng ngắc mỉm cười với mẹ Diêm.
Vừa nhìn thấy mẹ Diêm muốn mở miệng nói với cô, Kính Huyễn vội vàng phất tayngăn lại bảo mẹ Diêm không cần nói, nhìn thấy mẹ Diêm mỉm cười gật đầu một cái,Kính Huyễn mới nhẹ nhõm hơn.
“Húc Nhật, chúng ta đi nhanh một chút, nếu không lập tức sẽ bị phát hiện.” KínhHuyễn thấy mẹ Diêm không nói gì, mới nói nhỏ bên tai Húc Nhật bảo anh đi nhanhmột chút.
“Đình bảo bối, Hoan bảo bối, chúng ta đi nhanh một chút, bọn họ rất nhanh sẽđuổi theo.” Kính Huyễn vừa ra phòng bệnh đã nhìn thấy hai bảo bối đứng ở bênngoài chờ đợi, thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-dua-tre-dung-chay/2953953/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.