“Đừng nghe mẹ con nói lung tung, mẹ con còn phảiở mấy ngày nữa mới được ra viện đấy” Mật Nhu tàn nhẫn phá tan ảo tưởng của KínhHuyễn, bởi vì cô biết Kính Huyễn ghét nhất là nằm viện.
“Ai da cậu kêu bác sĩ cho mình ra viện đi được không, mình không thích nằmviện”. Kính Huyễn chu cái miệng nhỏ nhắn hướng Mật Nhu làm nũng.
“Không được, bác sĩ đã nói não của cậu bị chấn động nhẹ, cầm phải ở lại bệnhviện để quan sát thêm”. Mật Nhu “vô tình” cự tuyệt khẩn cầu của Kính Huyễn, côchỉ vì muốn tốt cho cô ấy mà thôi.
“Mẹ à, mẹ không nói lại mẹ nuôi đâu, mẹ ngoan ngoãn mà nằm viện sẽ tốt hơn”.Đình bảo bối hiểu chuyện giúp Mật Nhu khuyên mẹ mình.
“Nhưng ở bệnh viện thật nhàm chán, không có việc gì làm cả”. Kính Huyễn ghétnhất là nằm viện toàn mùi thuốc khử trùng, còn có ở trong này nhàm chán cực độ.
“Cậu còn không biết xấu hổ lúc nào cũng kêu Đình bảo bối phải nghe lời, cậu cònnhư con nít ở đây làm nũng”. Mật Nhu nhìn Kính Huyễn mất hứng nói.
“Nhưng là” Kính Huyễn còn muốn nói tiếp, liền bị Mật Nhu cắt đứt “Không cónhưng nhị gì hết, cậu ngoan ngoãn mà nằm lại cho khoẻ đi, mình sẽ tới thăm cậumỗi ngày.” Mật Nhu không cần suy nghĩ cũng biết kế tiếp Kính Huyễn sẽ nóichuyện gì, liền nói trước.
“Có thật không, vậy thì ít nhất mình sẽ không thấy buồn chán nữa, nhưng BạchĐình với Bạch Hoan ai sẽ trông chúng?” Kính Huyễn còn chưa kịp cao hừng, lại bịvấn đề này làm cho đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-dua-tre-dung-chay/2953944/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.