“Tại sao con không thể ở chỗ này?” Bạch Đình làm bộ không hiểu ý của Kính Huyễn, bóp méo nó đi.
“Bây giờ mới ba giờ, làm saongươi con tan học sớm như vậy ?” Kính Huyễn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treophía trên TV LCD, không hiểu hỏi.
“Hôm qua không phải con đã nóivới mẹ rồi sao? Chiều hôm nay không cần đi học, ai ““ thì ra là mẹquên.” Bạch Đình tốt bụng giải thích với mẹ, xem ra thật sự là cô quênmất.
“Ha ha ““ Hoá ra là như vậy, thật xin lỗi bảo bối, mẹ quên mất.” Dám làm dám chịu, Kính Huyễn hào phóng xin lỗi Bạch Đình.
“Vậy con phải phạt mẹ mời ăn bữa tiệc lớn, được không?” Bạch Đình thừa cơ lưà gạt túi tiền Kính Huyễn, hai mắt tràn đầy hi vọng.
“Được, A ““` Bạch Hoan đi đâurồi? Sao chúng ta nói chuyện lâu như vậy còn không thấy Bạch Hoan?” Kính Huyễn nhìn nhìn trong phòng, vẫn không thấy thân ảnh Bạch Hoan, nghingờ hỏi Bạch Đình.
“Em a, đầu heo kia đến bây giờcòn đang ngủ, con đi gọi em dậy.” Giọng nói Bạch Đình tràn đầy sủng ái,nhấc chân rời khỏi phòng Kính Huyễn, đi gọi Bạch Hoan vẫn đang ngủ trêngiường đến tận bây giờ.
“A ““ mẹ, mẹ mua cái gì vậy?”Vừa muốn đi ra đã nhìn thấy lễ phục bị Kính Huyễn tùy tiện để một bên,tò mò đi tới muốn lấy ra xem một chút.
“Oh, đây là lễ phục, ngày kia mẹ muốn đi dự tiệc, không có việc gì.” Kính Huyễn thấy Bạch Đình tò mò điđến lục lọi túi lễ phục, đã nói Bạch Đình không cần hiếu kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-dua-tre-dung-chay/2953871/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.