Mật Nhu cùng Thanh Phong vừa mới đi ra ngoài, Húc Nhật liền vào ngay sau đó, một tay cầm bó hoa, một tay kia xách theo giỏ trái cây, trên mặt lộ vẻ tươi cười, nhìn ra được tâmtình Húc Nhật bây giờ rất tốt.
“Lúc này thế nào anh còn rảnhrỗi đến thăm em, có phải lại hoãn cuộc họp rồi hay không?” Kính Huyễnthấy người đến là Húc Nhật, tức giận trách cứ làm tổng tài thế nào đây,luôn trốn việc.
“Anh là ông chủ bọn họ có thểnói cái gì, không có chuyện gì rồi, hoa này cho em, anh giúp em cắm vàotrong bình.” Húc Nhật tự quyết, cất giỏ trái cây xong liền đem bó hoacắm vào trong bình.
“Anh luôn như vậy sẽ làm em rấtngại, ngày mai em sẽ xuất viện, anh không cần đến tiễn em, em có ThanhPhong cùng Mật Nhu hai người đi cùng em là được rồi, anh như vậy phải từ từ đi vào quỹ đạo mới được, luôn tới chỗ của em mọi người sẽ hiểu lầm.” Kính Huyễn cảm thấy để cho cấp trên luôn dành thời gian đến thăm mình thật khó xử.
Nghe Kính Huyễn nói như thế,trong lòng Húc Nhật không khỏi có chút khổ sở, chẳng lẽ tâm ý của mìnhkhó lý giải như vậy sao? Mình cũng làm rõ ràng như vậy rồi, nếu khôngphải sợ hiện tại thổ lộ sẽ dọa Kính Huyễn chạy mất, mình đã sớm thổ lộ,nhưng bây giờ không thể, trên gương mặt Húc Nhật lại mỉm cười nhìn KínhHuyễn.
“Không sao, bọn họ sẽ không nghĩ loạn, vậy được rồi, ngày mai trước hết em cùng Mật Nhu xuất viện, ngàymai muộn một chút anh sẽ trở lại thăm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-dua-tre-dung-chay/2953850/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.