Kính Huyễn được tài xế đưa đếnbệnh viện liền vào phòng cấp cứu, cũng đã qua mười mấy giờ, chỉ nghetiếng kêu to đến đau đớn của Kính Huyễn ở bên trong phòng cấp cứu, nhưng không nghe thấy tiếng đứa trẻ ra đời, ở ngoài phòng cấp cứu mọi ngườichờ đợi nóng ruột đến tức giận.
“Đều là tôi không tốt, lúc KínhHuyễn muốn đến thăm mộ bác trai bác gái phải kiên trì đưa Kính Huyễn đi, nếu không, hiện tại Kính Huyễn cũng sẽ không nằm trong phòng cấp cứuchịu đau đớn, đều là lỗi của tôi.” Lúc này Mật Nhu vô cùng tự trách,nghe trong phòng cấp cứu truyền ra từng đợt tiếng kêu đau đớn, Mật Nhuhối hận đến ruột gan đều xanh rồi, nhưng hối hận thì có thể thay đổi gì.
“Đáng chết.” Húc Nhật không cóan ủi Mật Nhu, cả trái tim đều rơi vào trong phòng cấp cứu rồi, tay nắmchặt quả đấm hung hăng đánh vào bức tường dày cứng rắn, hi vọng mượn lực này có thể giảm bớt lo lắng trong lòng, nhưng vẫn là vu sự vô bổ, toànthân vẫn là sốt ruột căng thằng nhìn vào cửa phòng.
“Mấy người bình tĩnh một chútđược không, Kính Huyễn nhất định sẽ không có chuyện gì, không nên lolắng, cậu xem, mẹ mình xin cho Kính Huyễn thẻ cầu may, là thẻ tốt nhất,người hiền có trời phù hộ, Kính Huyễn nhất định sẽ không có việc gì,nhất định.” Thanh Phong nắm thật chặt lá thẻ trong tay, cũng đã có chútbiến dạng, nói không lo lắng là giả, chẳng qua là thấy hai người bọn họmất kiểm soát, Thanh Phong không thể làm gì khác hơn là đem hy vọng cuối cùng gửi gắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-dua-tre-dung-chay/2953844/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.