Diêm Hỏa đuổi đám quản lí đáng ghét kia đi, một mình ngồitrong phòng làm việc rộng lớn chỉ có hai màu đen trắng, từ trong túi tây trang lấy ra một cái dây chuyền vàng trông rất bình thường, dây chuyềnDiêm Hỏa cầm lúc này chính là dây chuyền ngày đó Kính Huyễn không tìmthấy.
“Rốt cuộc em là ai, tại sao những cô gái tên Bạch Kính Kínhkhông có một người nào là em, chẳng lẽ Bạch Kính Kính không phải tên của em sao?” Diêm Hỏa buồn cười nhìn dây chuyền nói một mình, từ trước tớinay phụ nữ đều là món đồ chơi của hắn, không ngờ rằng cũng có lúc vì phụ nữ mà buồn phiền lo lắng.
Nghĩ đến ngày đó Ưng đưa tài liệu cho mình xem, gương mặtnhững cô gái kia thật khó coi, xem xong toàn bộ, vẫn không thấy cô gáicó nụ cười đêm đó đâu, đến bây giờ đã qua ba tháng, cũng không phát hiện tin tức gì.
“Tổng tài, bên ngoài có vị tự xưng là Ưng muốn gặp ngài, xinhỏi tổng tài ngài biết anh ta sao?” Bên ngoài phòng làm việc, tiếng nóingọt ngào của thư ký sắp chảy ra mật vang lên trong điện thoại, phá vỡtrầm tư của Diêm Hỏa.
“Ừ, cô gọi anh ta vào đi.” Diêm Hỏa không để ý đến tiếng nóinhiệt tình bên kia điện thoại, chỉ lạnh lùng đáp lại, tình yêu văn phòng bản thân cũng không muốn, vậy mà đối với những ý nghĩ trong lòng phụnữ, Diêm Hỏa vẫn nhất thanh nhị sở*.
*nhất thanh nhị sở: rõ ràng rành mạch.
“Vâng” Không lường trước được phản ứng, khuôn mặt xinh đẹptràn đầy thất vọng, trong lòng không ngừng nghĩ rằng hay là dáng dấpmình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-dua-tre-dung-chay/146182/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.