Kính Huyễn vừa rời giường, theo thói quen sờ sờ dây chuyềnđeo trên cổ, “Sao lại rơi, không thể nào?” Nhìn cái cổ trống không, sợidây chuyền ở đâu chứ, Kính Huyễn vội vàng xuống giường tìm kiếm.
“Kỳ lạ, rõ ràng mình không có tháo ra, tại sao không tìmthấy?” Cẩn thận lục tìm khắp cả phòng, ngay cả trên giường dưới đất đềunhìn rồi, Kính Huyễn không tìm được dây chuyền của mình, gấp đến độ điloạn ở trong phòng.
Mật Nhu vừa đi tới đã nhìn thấy Kính Huyễn sốt ruột đi loạntrong phòng, “Cậu làm gì đấy? Đi tới đi lui, nhìn thấy mà đầu mình chóng mặt.” Mật Nhu nhìn Kính Huyễn không có ý muốn dừng lại, không nhịn được gọi cô.
“Mật Nhu, cậu có thấy sợ dây chuyền của mình không, khôngthấy dây chuyền.” Kính Huyễn lấy tốc độ nhanh kinh người đi tới bên MậtNhu nắm tay Mật Nhu vội vàng hỏi, có thể thấy dây chuyền kia quan trọngvới cô bao nhiêu.
“Cái gì? Cậu đánh mất dây chuyền rồi? Không phải chứ, chúngta tìm lại lần nữa.” Mật Nhu kêu lớn, xem ra so với Kính Huyễn còn khẩntrương hơn.
“Mình đều tìm rồi, không thấy, đó là đồ duy nhất ba mẹ mìnhđể lại, mình lại có thể làm mất, ô ““” Kính Huyễn hoang mang lo sợ ngồi bịch trên giường, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Cậu bình tĩnh nghĩ lại xem, có thể rơi ở đâu đó, cậu đã đinhững đâu? Cẩn thận nghĩ lại xem.” Mật Nhu cũng sốt ruột theo KínhHuyễn.
“Tối hôm qua lúc chúng ta cùng đi dự tiệc mình còn mang theo, hình như là lúc sáng đã không thấy, chẳng lẽ là rơi trong khách sạnrồi?” Nghĩ đến khả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-dua-tre-dung-chay/146178/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.