Khi nhận ra điểm này, tâm tình của Khương Thanh Lê lại không nhịn được có chút chùng xuống.
Tựa như chút đặc thù mà cô luôn cho rằng đó, kỳ thực đều chỉ là ảo tưởng của riêng cô.
Trong im lặng, Thẩm Như Phong đã bôi xong thuốc, "Được rồi."
Đầu gối Khương Thanh Lê đỏ lên một mảng, nhưng cảm giác lại so với trước khi bôi t.h.u.ố.c tốt hơn rất nhiều.
Thẩm Như Phong cất lọ t.h.u.ố.c đi, vừa dặn dò ân cần: "Mấy ngày tới, chú ý bôi t.h.u.ố.c mỗi ngày, vết thương này chắc chắn sẽ rất nhanh khỏi thôi."
"Ừ." Khương Thanh Lê đáp lại bằng giọng buồn bã, nói: "Cảm ơn anh."
"Không có gì, suy cho cùng thì cũng là do tôi đ.â.m phải cô. Bây giờ trời không còn sớm nữa, để tôi đưa cô về nhé?"
Nghe anh nói vậy, Khương Thanh Lê lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, tôi tự về được."
Cô muốn ở bên anh thêm chút nữa, nhưng lại sợ bản thân lộ ra sự thật.
Cô không dám đ.á.n.h cược.
Nhưng Thẩm Như Phong đã khóa cửa xe lại, quay đầu nói với cô: "Bởi vì tôi khiến cô bị thương, lại để cô tự về, tôi không yên tâm. Hơn nữa bây giờ là ban đêm, một mình cô gái như cô không an toàn."
Khương Thanh Lê c.ắ.n môi, trong lòng lại một lần nữa cho rằng anh trách nhiệm quá nặng.
Cô hiểu trong lòng, đây có lẽ là lần cuối cùng hai người họ được ở bên nhau.
Cô ngẩng mắt lên, mượn ánh đèn mờ ảo trong khoang xe, ỷ vào việc anh có lẽ không nhìn rõ mình, thỏa thích ngắm nhìn anh, trong mắt tràn đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-con-toi-chi-co-the-la-em/5053426/chuong-678.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.