Hoắc Tư Ngự nghe thấy những lời này, trái tim như bị thứ gì đó hung hăng đ.â.m vào một cái, hơi đau âm ỉ.
Anh ôm chặt người trong lòng, vừa xót thương vừa tiếp tục vỗ về cô: "Đều tại anh, vừa nãy trên đường về, lẽ ra nên gọi điện thoại báo trước cho em mới phải. Không, sau khi sự tình giải quyết xong, anh lẽ ra nên lập tức gọi điện cho em, báo bình an ngay mới phải, là anh không tốt, lỗi của anh, để em phải lo lắng."
Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng Thẩm Khanh Khanh, như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.
Thẩm Khanh Khanh dần dần bình tĩnh lại, dựa vào lòng anh, hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, những cảm xúc tiêu cực kia dần dần tan biến.
Cô rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, rời khỏi lòng Hoắc Tư Ngự, "Là em cảm xúc quá kích động thôi, anh không sao là được rồi."
Nói là vậy, nhưng cô lại giữ chặt cánh tay Hoắc Tư Ngự, không chịu buông ra.
Hoắc Tư Ngự hiểu được tâm trạng của cô, chỉ xoa xoa đầu cô, mỉm cười dịu dàng với cô: "Vậy bây giờ chúng ta vào trong trước đi."
"Ừm!"
Thẩm Khanh Khanh gật đầu, cùng anh bước vào cửa.
Trở về biệt thự, Thẩm Khanh Khanh mới phát hiện ra, dường như thiếu mất thứ gì đó.
Cô nghi hoặc nhìn Hoắc Tư Ngự hỏi: "Tư Đình đâu? Cậu ấy không về cùng anh sao?"
Hoắc Tư Ngự rót cho cô một ly nước ấm đi tới, nghe thấy câu hỏi của cô, anh quay đầu lại véo nhẹ má Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-con-toi-chi-co-the-la-em/5053304/chuong-556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.