Bạc Yến Châu thấy vậy cũng không buông ra, cứ để cô nắm lấy tay mình, tựa vào đầu giường cùng ở bên cạnh cô.
Mãi cho đến khi Kỳ Ngôn mang bánh ngọt và một ít đồ ăn tới, anh mới đứng dậy.
Hứa Sơ Nguyện lần này ngủ rất say.
Khi tỉnh dậy lần nữa thì đã là hai ba tiếng đồng hồ sau.
Cô nằm mơ, mơ thấy đại ca đã tỉnh lại, vì vậy vừa mở mắt, trong khoảnh khắc không phân biệt được là thực tại hay là mộng.
Vì vậy vừa rời giường, cô đã vội vã bước xuống, chuẩn bị chạy ra ngoài.
Bạc Yến Châu đang xử lý tài liệu một bên, nhìn thấy vậy vội vàng chạy tới ôm lấy người cô, hỏi: "Sao vậy? Vừa ngủ dậy đã vội vàng thế, định đi đâu?"
"Đi gặp đại ca, hình như anh ấy đã tỉnh rồi."
Hứa Sơ Nguyện ngẩng đầu lên, đôi mắt còn ngái ngủ nói.
Bạc Yến Châu không nhịn được thấy buồn cười, "Đây là em nằm mơ rồi? Anh ấy vẫn chưa tỉnh đâu!"
"Hả?"
Hứa Sơ Nguyện sững sờ một chút, lúc này mới phản ứng lại.
Hóa ra chỉ là mơ.
"Em tưởng rằng... đại ca thực sự đã tỉnh."
Cô nói với vẻ vô cùng thất vọng, gương mặt nhỏ bé cũng vì thế mà xịu xuống.
Bạc Yến Châu đoán cô là do ban ngày nghĩ gì nên ban đêm chiêm bao thấy đấy, mới dẫn đến giấc mơ cũng là chuyện này.
Anh liền ôm cô ngồi lên đùi mình, nói: "Ngoan, thực sự chỉ là mơ thôi, nhưng giấc mơ có ý nghĩa tốt lành như vậy, chắc chắn sẽ sớm thành hiện thực."
Hứa Sơ Nguyện mím môi, dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-con-toi-chi-co-the-la-em/5053170/chuong-422.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.