Khi thấy bóng dáng hai người xuất hiện, Hứa Sơ Nguyện và hai người bạn đều giật mình, sững sờ trong giây lát.
Bạc Yến Châu cũng đã nhìn thấy họ.
Ánh mắt của anh chỉ tập trung vào một mình Hứa Sơ Nguyện, bước chân nhanh chóng hướng về phía cô, "Sao giờ này mới về? Có lạnh không?"
Thần sắc của anh vẫn dịu dàng như mọi khi.
Vừa nói, anh vừa cởi chiếc khăn quàng cổ đang đeo trên người mình ra, quàng cho Hứa Sơ Nguyện.
Hứa Sơ Nguyện ngửi thấy hương thơm quen thuộc thuộc về anh, tâm trí chợt mơ hồ trong khoảnh khắc.
Cô nghĩ, sao gã này có thể tự nhiên như vậy khi đến tìm cô chứ? Cứ như thể người đã bỏ mặc người khác cả ngày không phải là anh ta vậy.
Cô mím môi, không nói gì, thậm chí còn không ngước nhìn Bạc Yến Châu lấy một cái.
Hôm nay, Sở Nam Từ tận mắt chứng kiến bạn thân mình đau khổ như thế nào suốt cả ngày.
Giờ đây, kẻ chủ mưu cuối cùng cũng xuất hiện, nhìn động tác quan tâm chu đáo của Bạc Yến Châu, anh cuối cùng không nhịn được lên tiếng châm chọc: "Ồ, hóa ra là Tổng giám đốc Bạc không phải là kẻ đào ngũ à? Tôi còn tưởng anh nghe tin Sơ Bảo có thai, sợ chạy mất dép rồi, giờ sao lại quay về?"
Bạc Yến Châu nghe vậy, thần sắc hơi ngẩn ra, không kịp phản ứng, "Đào ngũ gì cơ?"
"Anh còn giả vờ ngốc gì nữa?"
Sở Nam Từ nhìn anh với vẻ mặt không vui, "Sáng nay anh nói chuyện với chú Hoắc xong là bỏ đi, một lời tạm biệt cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-con-toi-chi-co-the-la-em/5053136/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.