Hiện tại ở nước ngoài đang là giữa đêm, còn trong nước mới chỉ vừa đến giờ ăn sáng.
Đường Bảo nghiêm túc giải thích với bà ngoại: "Bà ngoại, cháu không bao giờ ngủ nướng cả!"
Miên Miên nghe vậy liền không phục, cũng vội vàng nói: "Miên Miên cũng không ngủ nướng!"
Độ tin cậy của lời này không cao lắm, nhưng giọng nói non nớt, ngọt ngào của cô nhóc lại khiến lòng người mềm lại, không nhịn được bật cười.
"Ôi, nhớ bà ngoại quá, nhớ mẹ quá, cũng nhớ bác cả nữa."
Giọng điệu của cô nhóc bỗng trở nên ưu sầu, lẩm bẩm: "Mong bác cả có thể sớm tỉnh lại, sớm về nhà."
"Bà ngoại cũng nhớ các cháu." Hứa Thanh Thu dịu dàng đáp lời, "Bác cả của các cháu sẽ sớm tỉnh lại thôi, chắc chắn là như vậy."
Câu nói này dường như cũng là để tự nói với chính bản thân bà.
Sau khi nói chuyện với các bé, tâm trạng Hứa Thanh Thu đã khá hơn hẳn, đến lúc cúp máy, biểu cảm của bà vẫn lộ chút luyến tiếc.
Hứa Sơ Nguyện tìm cơ hội, lên tiếng bên cạnh: "Hôm nay đội ngũ y tế có theo dõi tình trạng sau điều trị của anh cả, tuy rằng anh cả chưa thể lập tức tỉnh lại, nhưng tình trạng cơ thể vẫn đang dần tốt lên. Nếu mẹ nhớ bố và các cháu, mẹ có thể về trước, với lại công việc của mẹ cũng bị bỏ bê lâu như vậy rồi, không biết có ảnh hưởng gì không?"
Hứa Thanh Thu nghe con gái nói, không biết nghĩ tới điều gì, nụ cười trên mặt phai bớt vài phần.
Bà thở dài, nói: "Nhớ thì vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-con-toi-chi-co-the-la-em/5053122/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.