Bởi vì là công việc vô cùng tinh tế, quá trình giám định lại cần tiêu hao tinh lực vô cùng tập trung, cho đến lúc trời gần sáng, tất cả mọi người trong xưởng làm việc đều bắt đầu cảm thấy mệt mỏi.
Hứa Thanh Thu tuổi đã cao, càng không chịu nổi.
Ngược lại, Hứa Sơ Nguyện càng làm càng phấn chấn, dường như không biết mệt mỏi là gì.
Hạ Cảnh Hành nhìn cô chăm chỉ làm việc, không khỏi nhìn say đắm.
Ánh sáng ban ngày bên ngoài đã rạng, bình minh vừa ló dạng, những tia sáng đỏ nhạt từ bên ngoài chiếu vào, như phủ lên người Hứa Sơ Nguyện một tầng hào quang.
Trong khoảnh khắc, anh có chút không thể rời mắt.
Hứa Thanh Thu nhìn thấy cảnh này, bà nhíu mày, trầm tư suy nghĩ...
Nhà họ Hoắc
Miên Miên và Đường Bảo sáng sớm thức dậy, không thấy mẹ nên cảm thấy khá kỳ lạ.
Trên bàn ăn, tiểu gia hỏi liền hỏi cậu, "Mẹ đã ra ngoài đi làm rồi sao? Sao cũng không thấy bà ngoại vậy?"
Hoắc Tư Ngự gắp đồ ăn cho hai đứa cháu ngoại, rồi nói với chúng: "Tối qua mẹ cháu không về."
Hai đứa nhỏ vô cùng kinh ngạc, "Mẹ đi đâu rồi?"
"Tối qua xưởng làm việc của bà ngoại bận, mẹ cháu cũng qua xem rồi, chắc là ở lại giúp đỡ." Thẩm Khanh Khanh cũng cho hai đứa nhỏ ăn.
Nhân tiện nhắc với chúng: "Là đi cùng với chú Hạ Cảnh Hành."
Khi nói câu này, cô như mang theo ý ám chỉ liếc nhìn Đường Bảo.
Đường Bảo chớp chớp mắt, bề ngoài không biểu hiện gì, nhưng trong lòng đã vang lên hồi chuông báo động.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-con-toi-chi-co-the-la-em/5053062/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.