Bên kia, sáng sớm, Hoắc Tư Hàn đã bị cha lôi đến viện nghiên cứu giúp đỡ.
Giang Uyển gọi điện không liên lạc được với anh ta, liền trực tiếp đến viện nghiên cứu báo cáo: "Việc anh dặn tôi đã xong rồi!"
Hoắc Vân Trạch vừa hay ở bên cạnh, liền hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Việc chưa thành, Hoắc Tư Hàn vốn không định nói với gia đình, nên nói: "Cũng không có gì đâu, chỉ là tìm thấy một số thứ hay hay…"
Nghe vậy, Hoắc Vân Trạch lập tức tỏ vẻ chê bai con trai, một cái tát vỗ lên đầu anh ta, "Cả ngày chỉ biết chơi chơi chơi, có giống chút nào bố và các anh của mày không? Không có việc gì thì qua đây giúp đỡ, cả ngày không lo chính nghiệp…"
Hoắc Tư Hàn không phục, "Sao con lại không lo chính nghiệp? Con chỉ là không kế thừa ngành y của bố thôi mà? Có đến nỗi cả ngày chê bai con không? Hơn nữa, bây giờ không phải có Tiểu Sơ Nguyện rồi sao?"
Hoắc Vân Trạch lạnh lùng hừ một tiếng, "Nếu mày tiếp quản, Tiểu Sơ Nguyện bây giờ đâu cần vất vả như vậy? Nó chỉ việc ở nhà hưởng phúc là được…"
Hoắc Tư Hàn không nhịn được càu nhàu, "Bố đừng có trọng nữ khinh nam như vậy được không?"
Hoắc Vân Trạch lạnh lùng chế nhạo, "Bố đây là vậy đấy, làm sao nào?"
Hoắc Tư Hàn bị câu nói đường đường chính chính này chặn họng một lúc, chỉ có thể ấm ức lẩm bẩm: "Không làm sao cả, bố nói gì cũng đúng…"
Giang Uyển nghe thấy hai người cãi nhau, không nhịn được mỉm cười khẽ.
Hứa Sơ Nguyện hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-con-toi-chi-co-the-la-em/5053004/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.