Bạc Yến Châu đỡ lấy tờ giấy từ tay cô, liếc nhìn.
Quả nhiên… đúng như hắn đoán, cô đã biết rồi!
Ánh mắt Bạc Yến Châu phức tạp, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn bình thản, hắn nhìn thẳng vào Hứa Sơ Nguyện, trả lời:
"Anh cần phải giải thích gì với em?"
Hứa Sơ Nguyện thấy hắn vẫn thản nhiên như không, cơn giận bùng lên.
"Anh không cần giải thích gì sao? Tại sao anh dám ăn cắp đứa con do em khổ cực sinh ra? Bạc Yến Châu, anh quá đê tiện! Năm đó, chính anh từ bỏ cuộc hôn nhân đó, đã không cần thì anh có quyền gì cướp đi đứa con em mang nặng đẻ đau? Anh có quyền gì, có quyền gì?!"
Lý trí Hứa Sơ Nguyện kìm nén suốt đêm nay đã đứt đoạn.
Đặc biệt là thái độ lạnh lùng của Bạc Yến Châu lúc này, càng khiến cô phẫn nộ.
Bạc Yến Châu nhíu mày, nói:
"Anh không ăn cắp… Anh thậm chí từng nghĩ, chính em bỏ rơi Đường Bảo, vì muốn trả thù anh nên mới không nhận con."
Hứa Sơ Nguyện mặt mũi ngơ ngác:
"Anh đang nói nhảm cái gì vậy? Làm sao em có thể bỏ rơi Đường Bảo? Em là người như thế sao? Dù có thù hận đến mấy với anh, em cũng không bao giờ từ bỏ đứa con do em mang nặng đẻ đau!!!"
Bạc Yến Châu trầm giọng:
"Trước đây, anh thực sự đã nghĩ như vậy!"
Hứa Sơ Nguyện nghẹn đắng, ánh mắt nhìn hắn đầy phẫn nộ:
"Bạc Yến Châu, đừng có đổ lỗi ngược! Anh lén đem con về, còn tạo ra cảnh tượng con c.h.ế.t yểu, giấu diếm bao nhiêu năm. Giờ lại quay sang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/me-cua-con-toi-chi-co-the-la-em/5052916/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.